Chương 582: Lý Bạch ra tay (2)
Lúc Lý Bạch bước đến đứng song song với lão tổ Thương Cẩu tộc, cho dù là Lữ Hồng Thiên hay Đoái Trạch, đám người Hà Hạo Thương, Trương Thanh Dương đều hoảng sợ, nét mặt tràn đầy sự ngờ vực!
Một hoàng triều ở ngay trước mắt bọn họ thăng cấp, lại có một sự tồn tại khủng bố như Động Thiên cảnh thất trọng?
Nói thế này có người tin không?
“Đại Hạ…”
Trong mắt Lữ Hồng Thiên đầy phức tạp, hắn có dự cảm không bao lâu nữa hoàng triều Đại Hạ sẽ trở thành kẻ địch mạnh đối với hoàng triều Đại Chiêu!
“Hủy bỏ kế hoạch!”
Trong một trạch viện của Vũ Đô, đại trưởng lão Bác Nhật tộc chau mày cất tiếng nói.
Mặc dù có phần không cam lòng nhưng Động Thiên cảnh thất trọng xuất hiện rồi mà hắn còn dám làm xằng bậy nữa thì e rằng sẽ bị hoàng triều Đại Hạ dễ dàng chèn ép!
“Chỉ là đáng tiếc, chín con giao long hoàng tộc!”
Hắn lắc đầu, vô cùng tiếc nuối.
Chín con giao long hoàng tộc nếu như dốc lòng nuôi dưỡng thì sẽ chính là một sinh vật đáng sợ có thể bước vào Động Thiên cảnh bát trọng thậm chí là cửu trọng!
Đến lúc đó, hoàng triều Đại Hạ dựa vào uy lực của chín con giao long này thì thế lực nơi nào ở Nam Hoang còn có thể địch lại được?
“Nhưng mà cũng không sao cả, lão tổ chắc hẳn cũng sẽ nhanh chóng quay về”
Đại trưởng lão Bác Nhật tộc khẽ lẩm bẩm.
“Không ngờ chỉ chín con giao long mà lại thu hút nhiều dị tộc đến như vậy, thậm chí còn có Động Thiên cảnh thất trọng?”
Lý Bắc Thần đứng trên đàn tế, ánh mắt khẽ liếc nhìn lão tổ Thương Cẩu tộc đang giáp mặt với Lý Bạch, khẽ lắc đầu.
Trong lòng hắn chẳng hề hứng thú tí nào với chín con giao long đó.
Cho dù có thể đạt đến Động Thiên cảnh cửu trọng, thậm chí đột phá Động Thiên cảnh, ngưng tụ pháp tương thì sao chứ?
Nhiều nhất chẳng qua cũng chỉ là nhân kiệt nhị lưu mà thôi.
Nhưng thứ mà hắn không để ý lại là báu vật quý hiểm ở thế lực khắp Nam Hoang.
Không để ý đến lão tổ Thương Cẩu tộc, mặc dù hắn không rõ thực lực của Lý Bạch nhưng lại biết Động Thiên cảnh thất trọng sợ là khó mà chống đỡ được trường kiếm trong tay Lý Bạch!
“Vào triều!”
Nhận được chỉ thị của Lý Bắc Thần, Trịnh Hòa đứng bên cạnh hắn bỗng nhiên hét lớn, âm thanh truyền đi khắp phạm vi mấy chục dặm.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Các quan lại cung kính bái lạy lần nữa, sau đó đi theo sau Lý Bắc Thần, trật tự ngay ngắn đi vào Thái Huyền Điện.
Trong các quan lại, có rất nhiều quan viên chỉ là cảnh giới Phong Hầu nhưng lại chẳng hề sợ hãi lão tổ Thương Cẩu tộc đang giáp mặt với Lý Bạch trong hư không.
Trong lòng bọn họ, hoàng triều Đại Hạ có thể trấn áp mọi kẻ địch!
“Vào triều rồi?”
Lữ Hồng Thiên ngạc nhiên, một sự hiện diện của Động Thiên cảnh thất trọng đang đến để chém giết mà Lý Bắc Thần chẳng có tí lo lắng nào?
Nên nói là hắn khoan dung, hay là nói hắn tự tin?
Hắn và Phó phong chủ Chiêu Thiên Phong - “Đoái Trạch” nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt đối phương.
“Bình minh vung kiếm tận trời cao, hoàng hôn buông roi men say trở về.”
Một giọng nói tiêu sái phóng khoáng bỗng nhiên vang vọng giữa trời đất, kiếm ý bừng bừng không gì sánh được tràn ngập trong hư không, chấn động chín tầng mây!
Lúc này tâm trí của vô số sinh linh dao động, sắc mặt trắng bệch, từng đường kiếm ý bao phủ bầu trời, tung hoành trong không trung khiến cho bọn họ ớn lạnh cả người không dám nhúc nhích!
Ngay cả Lữ Hồng Thiên và Đoái Trạch cũng đứng yên tại chỗ, con ngươi co lại, mặc dù chỉ kém một cảnh giới, nhưng bọn họ lại có một cảm giác trước mặt kiếm khách này, bọn họ không đỡ nổi một nhát kiếm!
Kiếm xuất ra ắt chết!
Keng!
Trường kiếm của Lý Bạch rời vỏ.
Dường như trong không trung lại xuất hiện thêm một dải lụa trắng chia bầu trời ra làm hai!
Con ngươi lão tổ Thương Cẩu tộc bỗng co lại, một nhát kiếm này khiến hắn rất kinh ngạc.
Nhưng sống hơn một ngàn năm trăm năm, đắm mình trong Động Cảnh thiên thất trọng chi cảnh mấy trăm năm, há lại dễ dàng?
Một thân thực lực, trong vùng đất Nam Hoang chẳng mấy ai dám nói có thể thắng dễ dàng cả!
Tay phải của hắn biến thành móng vuốt, ánh lên ma quang màu đen lóng lánh vồ đến trường kiếm của Lý Bạch một cách tàn nhẫn!
Có rất nhiều pháp tắc quỷ dị quấn lên móng vuốt bên phải, tăng thêm năm phần uy năng!
“Pháp tắc hắc ám?”
Lý Bạch khẽ mỉm cười, không hề quan tâm.
Mặc cho pháp tác của hắn vô cùng lớn, một kiếm của ta phá vỡ vạn pháp!
Ầm!
Kiếm quang và ma trảo màu đen đụng vào nhau, giữa trời đất vang lên âm thanh cực lớn giống như có mấy trăm tia sấm chóp nổ vang, đinh tai nhức óc!
Kiếm quang đáng sợ và ma mang nổ tan tành, càn quét hư không, trong phạm vi mấy chục dặm đều là dư âm hai người giao đấu bao phủ, từng gợn sóng tản ra chấn động trời cao!
“Thật đáng sợ!”
Sắc mặt mấy người Hà Hạo Thương đều trắng như tờ giấy, nhìn thấy uy năng khủng khiếp này, nếu như bọn họ tiến lên sợ là ngay cả dư âm cũng khó chống đỡ mà đều bị trọng thương!
“Động Thiên cảnh thất trọng mới thật sự là kẻ đứng đầu Nam Hoang.”
Ánh mắt Trương Thanh Dương nóng rực, “Trương gia cực quang” bọn họ từ trước đến nay nằm trong lục đại hoàng triều và tam đại tông môn chính là vì trong tộc không có cường giả Động Thiên cảnh thất trọng!