Chương 591: Trung thiên giới Canh Nguyên
Đợi đến khi thọ nguyên của Nhân Hoàng Đại Cổ tận, thì thọ nguyên của bọn họ cũng đã sắp hết rồi, làm gì còn có hy vọng đăng cơ ngồi lên vị trí Nhân Hoàng nữa?
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác!
“Trong số ba vị Hoàng tử ở cùng cấp Động Thiên cảnh, thì Lục Hoàng tử có tu vi và thiên tư cao nhất, nhưng tính tình của hắn lại hay cáu gắt, e rằng những bá quan văn võ trong triều sẽ chẳng có ai đứng về phe hắn đâu.”
Điền Phong cười khẽ, trong mắt hắn lóe lên vẻ kỳ dị.
Hắn cũng đã nghe được hết những chuyện mà bọn họ đã bàn bạc trong đại hội của sáu hoàng triều, tất nhiên chẳng có gì khác ngoài việc bọn họ muốn liên thủ lại với nhau để chống lại thế lực của sáu hoàng triều lớn khác.
Sự trỗi dậy của Hoàng triều Đại Hạ đã mang đến cho bọn họ quá nhiều áp lực.
Tuy nhiên, mục đích đằng sau của việc tập kích Nhân Hoàng Đại Cổ, cũng rất đáng để mọi người suy ngẫm.
“Nhưng so ra thì tính cách của vị Hoàng tử này ắt sẽ có lợi với chúng ta hơn là hai vị Nhị hoàng tử và Cửu hoàng tử…”
Điền Phong nói xong, nhìn Tiết Cương, hai người họ đồng loạt mỉm cười.
Nhân Hoàng Đại Cổ bị thương nặng, ba vị Hoàng tử tranh đoạt hoàng vị, trong chuyện này, bọn họ sẽ là người được lợi!
Bây giờ ba người bọn họ, Điền Phong là Sử bộ thị lang, luôn được xếp vào hàng thứ ba trong Sử bộ!
Tiết Cương gia nhập vào quân đội, dựa vào thực lực và tài năng quân sự xuất chúng của hắn mà đã được xếp vào hàng ngũ tướng quân Chinh Bắc tam phẩm.
Còn về Vương Quân Khả, hắn vẫn luôn làm phó tướng cho Tiết Cương, thực lực mạnh mẽ, được phong làm tướng quân Bình Bắc tứ phẩm.
Mặc dù địa vị của bọn họ ở trong triều không phải là quá cao, nhưng thực lực của họ đều đã trên bậc Động Thiên cảnh, chỉ riêng chuyện này thôi cũng đủ để người khác phải lóa mắt rồi!
Thực lực của Hoàng triều Đại Cổ dù có mạnh đến mức nào đi chăng nữa, thì những cường giả ở Động Thiên cảnh vẫn luôn là cấp bậc trên cùng!
“Hiện tại ta chỉ nắm giữ năm vạn “quân Bình Bắc”, mà quan lại trong triều vẫn còn đề phòng ta…”
Tiết Cương khẽ nhíu mày.
Hắn và Vương Quân Khả, mặc dù đã dùng thân phận giả, nhưng những vị cường giả Động Thiên Cảnh kia cũng không phải là danh xưng chỉ để chơi cho vui, một khi bọn họ còn chưa điều tra sàng lọc rõ ràng, thì họ khó mà có cơ hội thăng tiến.
“Không sao, ngày mai ta sẽ đi gặp thừa tướng Liễu Khai Nguyên.”
Điền Phong nói.
Kể từ khi hắn bước chân vào chốn quan trường của Hoàng Triều Đại Cổ, thì đã cùng một giuộc với Liễu Khai Nguyên.
Liễu Khai Nguyên thân là thừa tướng, nên thực lực của hắn ở trong triều cũng chỉ có Đại nguyên soái binh mã Hà Vô Định mới có thể địch nổi!
“Thế thì tốt!”
Tiết Cương gật đầu, sau đó hắn và Vương Quân Khả bí mật rời đi.
“Hoàng tử đoạt vị…”
Điền Phong lẩm bẩm, vẻ mặt hắn không hề bận tâm.
…
Trung thiên giới Canh Nguyên, dãy núi Xích Phượng dài mười vạn dặm.
Tương truyền rằng cách đây rất lâu, có một con phượng hoàng lửa ngã xuống đây, từ đó hình thành nên dãy núi dài mười vạn dặm này.
Trên dãy núi Xích Phượng có rất nhiều hung thú, đa số chúng đều là hung thú có thuộc tính hỏa, thậm chí ở nơi sâu, còn có Thú vương đạt tới Động Thiên cảnh, cũng vì điều này mà các thành trì lân cận đều phải hết sức cảnh giác.
Lúc này, có một thần quang màu xám chiếu rọi ở nơi sâu khoảng sáu ngàn dặm trong dãy núi Xích Phượng, vì thế tạo thành một hố đen cực lớn dẫn đến một nơi không xác định.
Một nhóm gồm mười hai người từ trong đó bước ra.
Người đi đầu, chính là Lý Bắc Thần.
Đi sau hắn, ngoài bảy người Hứa Chử, Lý Thuần Phong, Vệ Thanh, Trịnh Hòa, Diêu Sùng, Tả Từ, Yếu Ly ra thì còn có Trương Báo, Vu Lang và hai vị tướng trong thiết kỵ Đại Hán của Vệ Thanh là Giang Nguyên và La Thanh.
Bọn họ đều là những võ tướng nhị lưu, thực lực tương đương với hai người bọn Trương Báo, đều có tu vi ở bậc Nguyên Thần nhất trọng, nhị trọng và thực lực ở mức Nguyên Thần lục trọng, thất trọng!
“Trong rừng sao?”
Lý Bắc Thần hơi nhướng mày, mắt hắn như máy quét đảo khắp bốn bên tám hướng.
Trong thức hải, có một ý niệm xuyên qua cơ thể hắn, nhanh chóng bao phủ cả năm trăm dặm xung quanh.
Mặc dù loại hóa thân này tu vi cũng chỉ nằm ở mức Nguyên Thần ngũ trọng, nhưng ý niệm đó lại vô cùng hùng hậu, nó có thể sánh ngang với Động Thiên cảnh trung giai!
Ý niệm của hắn tràn ra xung quanh, hắn lập tức cảm nhận được có rất nhiều hung thú ở cảnh giới Nguyên Thần đang chạy trong rừng rậm.
“Không có bóng người nào cả.”
Lý Bắc Thần khẽ cau mày.
“Hoàng thượng, phía bắc chính là khu vực trung tâm của dãy núi này, càng đi về phía bắc càng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hung thú một cách rõ ràng hơn, nếu như Nhân tộc có tồn tại ở thế giới này, vậy thì chắc bọn họ ở ngoài kia.”
Lý Thuần Phong cất lời.
Hắn tu luyện phong thủy chi đạo cho nên nhạy cảm với địa mạch hơn những võ giả khác.
Thậm chí là hắn còn có thể cảm nhận được khí tức của Nhân tộc hoặc hung thú ở phạm vi rất xa thông qua địa mạch chi khí.
“Đi về hướng nam.”
Lý Bắc Thần gật đầu, đi về hướng nam.
“Khi ở thế giới này, các ngươi hãy gọi ta là công tử đi.”