Chương 590: Chức năng mới của Công Đức Luân Bàn - Hoán đổi(2)
Vị lão thần vô cùng khiếp sợ, ngọn lửa xanh biếc gần như bao trùm hết cả cơ thể hắn, nhưng điều quỷ dị là hắn không hề cảm thấy đau đớn một chút nào!
Cứ hệt như ngọn lửa xanh đó hoàn toàn không tồn tại!
Nhưng với mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, da dẻ, cơ bắp và máu trên người hắn từ từ biến mất, nhưng hắn lại không thấy đau, hệt như những thứ này không hề liên quan gì đến hắn cả!
Cảnh tượng trước mắt khiến cho những tên quan viên của Hoàng triều Đại Dạ kinh hãi nhìn ba người Trương Giác.
Thái Bình đạo quỷ dị, đây đều là những lời đồn đều lan truyền trong khắp Hoàng triều Đại Dạ, nhưng phải đến lúc này, nhiều quan viên mới thật sự hiểu được ý nghĩa của câu nói này!
Ngọn lửa cuồng bạo vẫn đang thiêu đốt trên người hắn, máu thịt toàn thân cũng biến mất không thấy tăm hơi, nhưng bản thân hắn thì hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng này thôi cũng đã đủ khiến bọn họ phải rùng mình.
“To gan! Trên đại điện mà ngươi còn dám làm càn?!”
Dù như thế nhưng không phải là ai cũng khiếp sợ, một vị võ tướng đứng hàng thứ hai bên tay trái bước ra khỏi hàng, vẻ mặt hắn đầy phẫn nộ.
Hắn không thèm quan tâm đến vị lão thần kia đang hứng chịu cảnh ngộ đáng sợ tới cỡ nào mà tung quyền về phía Trương Giác!
Một quyền này được đánh ra vô cùng gãy gọn, ngoại trừ việc nhìn thấy quyền pháp lao về phía trước, thậm chí đến chút gió cũng không dấy lên nỗi.
Nhưng uy lực của nó lại không hề giảm đi chút nào, chắc chắn không có võ giả nào ở dưới bậc Động Thiên cảnh tam trọng có thể đỡ được một quyền này!
“Thế gian là bể khổ, hà cớ gì không quy thuận vào “ Thái Bình đạo” của ta?”
Trương Giác khẽ đảo mắt, cười cười nhìn vị võ tướng trung niên, nỗi thương cảm trong mắt hắn như tràn ra cả đại điện.
Bùm!
Ngay khi Trương Giác vừa dứt lời, một quyền đang đánh về phía hắn bỗng chốc nổ tung thành từng mảnh, rồi tàn lụi như pháo hoa.
Trong hàng ngũ văn võ bá quan, vẻ mặt của hơn một phần ba quan viên đều lộ ra vẻ chật vật, rối rắm, khi bọn họ nhìn thấy ánh mắt của Trương Giác, cả bọn lúc thì phấn khích điên cuồng, lúc thì tỏ ra vô cùng sợ hãi, hệt như nhìn thấy ma quỷ vậy.
“Trương Giác! Ở trước mặt trẫm mà ngươi còn dám ngông cuồng?!”
Lúc này, Nhân Hoàng Đại Dạ nãy giờ vẫn im lặng ngồi trên long ỷ bắt đầu nổi giận, Trương Giác dám ngang nhiên giở trò yêu pháp quỷ dị như thế ngay trước mặt hắn, có còn coi hắn là Nhân Hoàng nữa hay không?!
“Nhân Hoàng, hà tất gì phải tức giận chứ?”
Trương Giác khẽ cười, hắn chỉ nói một câu như vậy, nhưng Nhân Hoàng Đại Dạ lại phát hiện quả thật bản thân hắn đã không còn tức giận nữa.
Trong lòng hắn hơi khó chịu đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc về điều này.
Chỉ e là tu vi của Trương Giác đã nằm ngoài dự liệu của hắn!
Đến ngay cả hắn cũng chịu ảnh hưởng.
Phải biết rằng, tu vi của hắn nằm ở Động Thiên cảnh tứ trọng!
“Thương thiên dĩ tận, Hoàng thiên đương lập! “Thái Bình đạo” là cõi tịnh độ ở trần gian, ngay lúc này còn không chịu quy thuận, thì còn chờ đến bao giờ?”
Trương Giác mặc kệ Nhân Hoàng Đại Dạ, dù sao cũng chỉ là một người ở Động Thiên cảnh tứ trọng, sao có thể là đối thủ của hắn được?
Trong mắt hắn hiện lên vẻ bi thương, hệt như thế gian là bể khổ, mà hắn chính là đến để cứu rỗi thế nhân!
“Ta đồng ý quy hàng!”
Có quan viên không thể chịu nổi nên khuỵu xuống bái lạy xin hàng, nước mắt hắn lăn dài trên má, trông thành kính vô cùng.
Thời gian cũng chỉ mới trôi qua được một vài hơi thở, văn võ cả triều giờ chỉ còn lại vài người vẫn đứng nguyên như cũ, khuôn mặt họ đầy kinh ngạc và khiếp sợ.
Lúc này đây, dù là bọn họ hay là Nhân Hoàng Đại Dạ thì cũng đều như nhau cả, có tức giận thế nào đi chăng nữa cũng không thể bộc phát ra ngoài!
…
“Nguyên Hạo, ngày hôm qua, phủ của Lục Hoàng tử có gửi thiệp mời đến đây, mời ta hôm nay đến đó dự yến tiệc, xem ra bên phía Lục Hoàng tử đã bắt đầu có hành động rồi.”
Ở phía tây thành Cổ Vận của Hoàng triều Đại Cổ có một tòa phủ đệ chiếm diện tích hàng trăm mẫu, khắp nơi trong phủ đều là đình đài lầu cát, cầu nhỏ nước chảy quanh quanh.
Đây là phủ đệ của vị Sử bộ thị lang mới vừa nhậm chức.
“Đó là tất nhiên, Nhân Hoàng bị thương nặng, đám hoàng tử này có thể ngồi yên được sao?”
Vương Quân Khả cười mỉa.
Nửa tháng trước, Nhân Hoàng Đại Cổ có đến tham gia đại hội với sáu triều lân cận, nhưng trên đường trở về thì bị tập kích, vết thương cực kỳ nghiêm trọng, thế nên quyền khống chế cục diện triều đình của hắn bị giảm sút rõ rệt.
Những vị hoàng tử đều thấy được cơ hội hiếm có này.
Thọ mạng của cường giả ở Động Thiên cảnh ắt phải ngàn năm, mà tuổi của Nhân Hoàng Đại Cổ chắc không đến sáu trăm, cho nên nếu không có gì ngoài ý muốn, thì hắn sẽ còn có thể tại vị được thêm bốn trăm năm nữa.
Những Hoàng tử chưa đột phá được Động Thiên cảnh thì đều đã chết hết vì tuổi già, còn vị Nhân Hoàng Đại Cổ vẫn đang tại vị.
Mà cho dù những vị Hoàng tử này đều ở Động Thiên cảnh thì trước đó cũng chẳng có hy vọng gì với ngôi vị Nhân Hoàng đó cả.
Tuổi tác của bọn họ, người lớn nhất cách Nhân Hoàng Đại Cổ áng chừng năm mươi tuổi, người nhỏ nhất thì cũng không vượt quá một trăm.