Chương 605: Thái Bình đạo chủ, Trương Giác ra tay
Địa U điện là thế lực thần bí nhất ở Thái Minh đại thế giới, đệ tử đông đảo, nhưng nơi này cũng giống như nuôi cổ trùng vậy, những đệ tử có tu vi càng cao thì càng khan hiếm.
Nhưng chung quy lại, đệ tử càng mạnh thì càng được giao nhiều nhiệm vụ hơn. Bất kể là về thực lực hay kinh nghiệm đều mạnh đến mức đáng sợ!
“Theo tính toán của ta, Hoàng triều Đại Hạ đã phái những cường giả đi điều tra rồi.”
Trong hai nữ tử, có một người khác tên là Phong Huyễn Hồ, dáng vẻ quỷ dị, khẽ cười nói, cả người nàng tỏa ra một loại mị lực kỳ lạ.
“Đi thôi, chúng ta thử tiếp xúc với một hai người để xem những cường giả của Hoàng triều này ra sao.”
Tằng Quý vừa nói xong thì biến mất ngay lập tức.
Bốn người còn lại như có điều suy nghĩ, nhưng không ai nói gì, bóng người nhoáng lên một cái, trên đỉnh núi đã chẳng còn ai.
Chỉ còn nghe tiếng gió thổi phần phật khắp nơi.
…
“Lão tổ, Lý Bạch của Hoàng triều Đại Hạ đã đi Thập Vạn Đại Sơn!”
Trong thành Vật Niệm ở ngay biên giới giáp giữa Hoàng triều Đại Dạ và Hoàng triều Đại Hạ có một cường giả Động Thiên cảnh của Thương Cẩu tộc tiến vào phủ Thành chủ, hắn cung kính bẩm báo với lão tổ của Thương Cẩu tộc với giọng điệu vui mừng.
“Đi Thập Vạn Đại Sơn rồi sao?”
Lão tổ Thương Cẩu tộc cười nhạo, trong mắt hắn lóe lên tia chết chóc.
Lần đó hắn bị Lý Bạch đánh bại ở Vũ Đô, buộc lòng hắn phải rút quân về, nhưng hắn vẫn không cam lòng.
Nếu như Thương Cẩu tộc của bọn họ có được chín con Giao long của Hoàng tộc thì tương lai ắt sẽ có cơ hội đứng trên đỉnh cao ở Nam Hoang, thậm chí là có thể tiến quân đến Trung châu tranh đoạt món hời lớn, cũng không phải là chuyện không có khả năng!
Vì vậy bọn họ vẫn luôn ẩn náu ở biên giới của Hoàng triều Đại Dạ, theo dõi mọi động tĩnh của Đại Hạ.
“Thương huynh, chuẩn bị ra tay hay sao?”
Đột nhiên, có một ngọn lửa nhỏ xuất hiện giữa không trung, lão tổ của Hỏa Ma tộc chậm rãi bước ra đầy khí thế, tầm mắt hắn nhìn về phía lão tổ Thương Cẩu tộc mà bình thản cất lời.
“Lý Bạch của Hoàng triều Đại Hạ đã đi Thập Vạn Đại Sơn, cho dù hắn có thuật ẩn thân thế nào cũng không thể ngăn được hai người bọn ta!”
“Chuẩn bị ra tay thôi”
Lão tổ Thương Cẩu tộc lạnh lùng nói.
Hắn không chỉ quyết tâm thu phục chín con Giao long của Hoàng triều Đại Hạ, mà còn muốn trả lại Lý Bạch món nợ năm xưa!
Cho dù hắn không thể giết chết Lý Bạch thì cũng phải làm cho Hoàng triều Đại sụp đổ!
“Được.”
Lão tổ Hỏa Ma tộc đáp lời, chuyến này đi chỉ có hắn và Lão tổ Thương Cẩu tộc, với thực lực của hai người bọn họ thì khi gặp chuyện vẫn có thể an toàn rút lui.
“Hai vị, kế hoạch sẽ luôn không thể theo kịp những vấn đề đột ngột phát sinh.”
Đúng ngay lúc này, trong đại sảnh bỗng vang lên một giọng nói đầy thương tiếc, hệt như một vị thần minh mở lòng thương xót chúng sinh, cả hư không chìm trong khí tức đó không khỏi khiến cho người khác thấy an lòng.
“Ai?”
Sắc mặt của Lão tổ Thương Cẩu tộc hơi thay đổi, hắn giận dữ hét lên, khí thế cả người đồng loạt trỗi dậy, cả đại điện ầm ầm sụp đổ, bụi đất bay mịt mù!
Lão tổ Hỏa Ma tộc đứng bên cạnh hắn cũng khẽ cau mày, hai mắt bắn ra hai luồng hỏa quang, hóa thành hai con rồng lửa, thiêu đốt hết thảy, sau đó hướng thẳng về phía bóng người vừa mới bước ra.
Người đó tay cầm Cửu Tiết Trượng, đầu đội khăn vàng, cả người khoác đạo y vàng rực, chân đi đôi hài bện từ cỏ khô, vẻ mặt hiền từ, nhìn vào mắt hắn như thể thấy được vị thần minh xuống cứu rỗi thế gian, hắn bình thản nhìn về phía hai con rồng lửa.
Bùm!
Hai con rồng lửa trong nháy mặt hệt như pháo hoa, nổ bùng lên rực rỡ, mà không hề báo trước.
Lông mày của Lão tổ Hỏa Ma tộc giật giật, thực lực quá mạnh!
Có điều hắn cũng không sợ.
Bởi vì hắn trở thành cường giả Động Thiên cảnh thất trọng cũng đã hơn hai trăm năm, ở trong cảnh giới này lâu như vậy, hắn chắc rằng bản thân hắn không thể thua kém bất kỳ ai được.
Hơn nữa lúc này còn có Lão tổ Thương Cẩu tộc kề cận bên hắn.
Dưới sự liên thủ của hai người bọn họ, dù cho đối phương có là Lễ bộ thượng thư của Hoàng triều Đại Hạ thì hắn cũng có thể quyết một phen sống mái!
“Tại hạ chính là Thái Bình đạo chủ - Trương Giác, tham kiến hai vị.”
Trương Giác mỉm cười.
“Thái Bình đạo chủ - Trương Giác sao?”
Lão tổ Thương Cẩu tộc và Hỏa Ma tộc lập tức nhíu mày, thay đổi sắc mặt.
Bọn họ đã ẩn náu ở thành Vật Niệm lâu như vậy nên tất nhiên là từng nghe nói đến danh xưng Trương Giác - người đã thống lĩnh Thái Bình đạo quét sạch toàn bộ hoàng triều Đại Dạ.
Nhưng trước giờ, họ không để tâm lắm.
Trương Giác dù có mạnh đến nổi có thể lật đổ một hoàng triều, nhưng trong mắt bọn họ, nhiều lắm thì cũng chỉ ở Động Thiên cảnh ngũ trọng hay lục trọng mà thôi.
Sao có thể lọt vào mắt bọn họ được chứ?
Nhưng hiện giờ khi Trương Giác đứng trước mặt, cảm nhận được khí tức thanh tao và rộng lớn của hắn, bọn họ mới phát hiện rằng người này cùng cảnh giới với hai người họ!
Hắn không phải là kẻ mà họ có thể xem thường.
“Hai tộc bọn ta không hề quấy rầy đến hoàng triều Đại Hạ, cũng không có bất mãn hay hiềm khích gì, lần này Trương Giác huynh đến đây, xin hỏi có chuyện gì?”