Dị Giới Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng

Chương 606: Thương thiên dĩ tận, Hoàng thiên đương lập!(1)

Chương 606: Thương thiên dĩ tận, Hoàng thiên đương lập!(1)


Lão tổ Hỏa Ma tộc cau mày nói.
Không phải hai người họ sợ Trương Giác mà là họ chỉ không muốn rước thêm phiền phức mà thôi.
Lỡ như kinh động đến hoàng triều Đại Hạ thì họ khó mà tập kích vào Vũ Đô!
“Thái Bình đạo có Vô Thượng Diệu Pháp, thuật Trường Sinh, hai vị đạo hữu có muốn quy y vào Thái Bình đạo hay không?”
Trương Giác khẽ cười như hóa thân của sự từ bi, làm cho người ta bất giác sinh ra ý muốn đến gần.
“Nếu là như vậy thì để ta tiễn ngươi đến U Minh mà truyền đạo!”
Lão tổ Hỏa Ma tộc lạnh lùng nói.
Hắn muốn dứt khoát giải quyết cho xong, không muốn nói nhiều làm gì!
Vừa dứt lời, hắn và Lão tổ Thương Cẩu tộc một trước một sau bao vây Trương Giác.
Ma kiếm tuốt khỏi vỏ, khí tức cực kỳ sắc bén, quỷ dị, cháy hừng hực đỏ trời, hệt như muốn thiêu rụi cả bầu trời kia, sau đó chém thẳng về phía Trương Giác, sát ý rung chuyển cả đất trời!
Lão tổ Thương Cẩu tộc cười giễu, giương móng vuốt tựa như chân long, khí tức đáng sợ lập tức tràn ngập trong không khí, khiến cho toàn bộ thành Vật Niệm đều bị chấn động, giống như sắp bắt đầu đổ nứt trở thành một đống phế tích!
Bách tính chịu ảnh hưởng đồng loạt dừng lại công việc trên tay, sợ hãi nhìn về hướng của phủ Thành chủ, nơi đó có thanh Ma kiếm như được Ma thần chém ra, che khuất cả bầu trời, người người đều khiếp sợ!
Còn có một móng vuốt như ngọn núi lớn, ma khí bao quanh, khiến cho vô số bách tính cảm thấy ớn lạnh, run lên từng đợt!
“Bách tính Nhân tộc ta đáng thương biết nhường nào?”
Trương Giác thở dài, ánh mắt thương cảm nhìn những người trong thành, hai mắt hắn chậm rãi nhắm lại, hắn mở rộng hai tay, không làm ra bất kỳ động tác phản kháng nào cả, hệt như cam tâm tình nguyện chịu chết vậy.
Trong lòng lão tổ Hỏa Ma tộc có hơi bất an, hắn không tin, lần này Trương Giác đến đây là để chịu chết!
Nhưng lúc này hắn cũng không thể nghĩ gì khác ngoài ý niệm muốn nhanh chóng giết chết Trương Giác bằng một kiếm này!
Ánh mắt hắn lóe lên vẻ tàn khốc, Ma kiếm trong tay cũng tăng thêm ba phần sức lực, ngọn lửa ma bốc cao mấy chục trượng, giống như có vị Ma đầu hỏa diễm nhảy múa trên lưỡi Ma kiếm, uy lực của nó xé tan tầng mây trắng lộ ra bầu trời xanh ngàn dặm.
Nhưng điều kỳ lạ là, dù cho ngọn lửa ma có hừng hực bốc cháy bao phủ khắp phạm vị mấy ngàn trượng xung quanh nhưng trong thành không hề bị ảnh hưởng, bách tính của cả tòa thành không có người nào bị thiêu cháy cả!
Cảnh tượng quỷ dị thế này, khiến cho đồng tử của lão tổ Hỏa Ma tộc và Thương Cẩu tộc co rụt hết lại, tim đập dữ dội.
Bùm!
Dưới công kích của Ma kiếm, cơ thể Trương Giác bị chém rời thành từng mảnh, máu bắn ra tung tóe!
Hai vị lão tổ hai tộc đứng nhìn nhau, tự hỏi, Trương Giác chết rồi sao?
“Thương thiên dĩ tận, Hoàng thiên đương lập!”
Vào ngay lúc này, một giọng nói trầm thấp vang vọng trong hư không, âm thanh đó giống như tiếng nói thì thầm của một vị thần minh nào đó, có sức ép vô cùng to lớn, khiến cho hai sinh linh đang đứng giữa hư không đột nhiên thay đổi sắc mặt, cả người cuộn tròn lại, hệt như trên lưng có hòn núi đá nặng tựa ngàn cân!
Oành!
Một tiếng động đinh tai nhức óc truyền đến, cơ thể bị xé ra thành từng mảnh bỗng chốc biến mất không thấy tăm hơi, ngay cả máu bắn ra lúc nãy cũng tựa như chưa từng tồn tại, mà trời đất như được nhúng chìm trong sắc vàng rực rỡ!
Bầu trời vàng rực, cả mặt đất rộng lớn cũng lại như vậy!
Trên bầu trời vàng ươm đột nhiên có đôi mắt mở ra, mang theo khí tức tràn đầy thương cảm, nhưng cũng có chút lãnh đạm vô tình, đôi mắt đó dửng dưng nhìn về phía lão tổ Hỏa Ma tộc và Thương Cẩu tộc.
“Cái quái gì thế này?”
Lão tổ Thương Cẩu tộc vô thức nuốt nước bọt, kinh ngạc nhìn lên bầu trời, hắn cảm giác như bản thân hắn lúc này cũng chỉ như con kiến bé nhỏ sắp bị trời cao giẫm nát!
Cảm giác này rất chân thực, chân thực đến mức khiến hắn kinh hãi, khiếp sợ.
Lão tổ tộc Hỏa Ma đứng bên cạnh hắn cũng không khá hơn là bao, sắc mặt hắn đã đen đến cực điểm, hắn còn cảm nhận được rõ ràng hơn lão tổ Thương Cẩu tộc, pháp tắc mà bản thân hắn lĩnh ngộ được dường như đã biến mất không còn chút gì dưới bầu trời sắc vàng rực rỡ này!
Vạn pháp ở nơi này đã không còn nữa!
“Bên dưới Hoàng Thiên, ắt có hộ pháp!”
Trong hư không, bỗng truyền đến giọng nói của Trương Giác.
Đôi mắt trên trời, vừa bi thương lại vừa tàn nhẫn, đột nhiên phát ra hai luồng thần quang sáng chói, không cho lão tổ Hỏa Ma tộc và Thương Cẩu tộc kịp phản ứng, luồng sáng đó đã ập xuống xuyên thẳng vào cơ thể hai người bọn họ!
“Kể từ bây giờ, ngươi sẽ là hộ pháp Hỏa Ma, còn ngươi sẽ là hộ pháp Thương Cẩu.”
Khoảnh khắc này, Trương Giác như một vị thượng thần, một lời nói ra, trời đất đều phải thần phục trước hắn!
“Không…”
Lão tổ Hỏa Ma tộc kêu lên trong tuyệt vọng, tiếng hét chói tai vô cùng, cả người hắn run lên bần bật trong hư không, mồ hôi lạnh không ngừng tuá ra, hai khớp hàm nghiến vào nhau kêu kèn kẹt.
Nhưng cũng không có ích lợi gì.
Nửa giờ sau, cả người hắn kịch liệt chấn động, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng cùng không cam lòng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất