Chương 603: Định Bắc Hầu thế tử của Đại Càn(1)
Chính là tinh huyết của Huyết Giác chân thần!
Lúc trước thu được tổng cộng mười tám giọt.
Lý Bắc Thần đúc hóa thân, tiêu hao chín giọt.
Luyện chế thành “Thần Huyết linh đan”, trước trước sau sau, sử dụng mất bốn giọt.
Bây giờ chỉ còn lại năm giọt.
Lý Bắc Thần không hề keo kiệt, chia bốn giọt tinh huyết của Huyết Giác chân thần thành tám phần.
Cho bảy người Tả Từ, Vệ Thanh, Diêu Sùng, Trịnh Hòa, Yêu Ly, Lý Thuần Phong, Hứa Chử mỗi người một phần.
Một phần cuối cùng, hắn để dành cho Hồ Tuyết Nham vừa xuất thế.
Đế triều Đại Càn mặc dù luật pháp nghiêm ngặt, nhưng thực lực vẫn là căn bản.
Cho dù buôn bán, không có thực lực cũng khó có thể tiếp tục, nói thẳng ra chính là làm giá y cho người khác.
Tám người luyện hóa nó tu vi nhất định sẽ tăng mạnh vượt bậc, trong đó bốn người Tả Từ, Vệ Thanh, Lý Thuần Phong, Hứa Chử là nhân tài cao nhất, có thể mượn điều này để đột phá vào Động Thiên cảnh, thậm chí là tu luyện hoàn thành tam trọng đầu tiên của Động Thiên cảnh!
Tinh huyết của chân thần, tràn đầy năng lượng, khủng khiếp, cho dù là đối với tồn tại của Hợp Nhất cảnh, cũng có tác dụng rất lớn!
Huống chi đám người Tả Từ?
Mặc dù tu vi của bọn họ đột phá, tài nguyên tiêu hao so với cường giả cùng giai nhiều hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng đủ để tu vi của bọn họ tăng cường trên diện rộng!
…
Thành Đế Càn, chính là đế đô của Đại Càn.
Ba nghìn vạn dân cư, từ đông sang tây trải dài chín trăm dặm, từ nam sang bắc kéo dài chín trăm dặm, thành cao ba trăm trượng, đâm thẳng vào mây, giống như thành của tiên nhân, khí thế sừng sững, còn hơn không biết bao nhiêu hùng sơn cổ nhạc.
Ở phía trên thành Đế Càn, khí vận vô tận màu vàng cuộn trào, hội tụ thành mây, che kín bầu trời và mặt trời.
Giữa mờ mờ ảo ảo, có vô số thần tượng như ẩn như hiện chìm nổi ở trong đó, đại khí uy phong trấn áp càn khôn, khí thế cuồn cuộn.
Phía bắc của thành Đế Càn chính là đế cung Đại Càn, nơi đây như vùng biển âm u vạn cổ, khí tức vô cùng hùng hậu, bờ biển hùng vĩ.
Phía tây của thành Đế Càn chính là nơi đặt phủ đệ của quan to hiển vinh, từng luồng khí tức xông lên bầu trời mạnh mẽ tới cực điểm, chấn động hư không!
“Diêu sư, tu kỷ dĩ kính, tu kỷ dĩ an nhân, tu kỷ dĩ an bách tính. Là giải thích như thế nào?”
Ở trong “Định Bắc Hầu” phủ, bên trong một biệt viện, một thiến niên mười sáu mười bảy tuổi ngẩng đầu, cực kỳ nghiêm túc hỏi nam tử trung niên ở phía trước.
Nam tử trung niên mặc trường bào màu xanh đậm, tóc được vấn lên cẩn thận, khuôn mặt vuông vắn, đôi mắt như hồ sâu, khiến người ta khó có thể đối diện.
Nhưng thiếu niên lại chăm chú nhìn nam tử trung niên ở đối diện, vô cùng nghiêm túc.
“Tu dưỡng chính mình, duy trì thái độ nghiêm túc cung kính, tu dưỡng chính mình, làm quan to hiển vinh an nhàn, tu dưỡng chính mình, làm cho bách tính yên vui.”
“Hiểu chưa?”
Diêu Sùng bình tĩnh nói.
“Diêu sư, bây giờ bắc có Vu Man làm loạn, khắp nơi có tông môn làm hại, làm sao mới có thể làm cho bách tính yên vui?”
Thiếu niên không đáp hỏi lại, vẻ mặt rất là nghiêm nghị, không giống một thiếu niêm mười sáu mười bảy tuổi chút nào.
“Vu Man làm loạn, bên kia bình định vu man! Tông môn làm hại, biến kia tiêu diệt tông môn! Hiểu chưa?”
Diêu Sùng không quan tâm, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên, lạnh nhạt nói.
“Bình định Vu Man, tiêu diệt tông môn…”
Thiếu niên lẩm bẩm, hai tay nắm chặt.
“Diêu sư, cha ta ở bắc cương chinh chiến với Vu Man quanh năm, nhưng lại không thể bình định Vu Man, đây là tại sao?”
Thiếu niên lại hỏi.
“Chỉ vì thực lực không đủ.”
Diêu Sùng nói, hắn liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, không quan tâm nữa mà trực tiếp rời đi.
Hắn biết rõ với câu trả lời này sợ là thiếu niên không hài lòng.
Thiếu niên này chính là thế tử của Định Bắc Hầu - Phương Nam!
Theo cái nhìn của Diêu Sùng, tư chất của Phương Nam rất tốt, làm việc thận trọng, nhưng không biết vì sao lại chưa từng tập võ, cũng không tu hành tiên đạo.
Chỉ đọc nhiều thi thư, làm một thư sinh như vậy.
Một tháng rưỡi trước, hắn đến thành Đế Càn, đúng lúc Định Bắc Hầu phủ thông báo tuyển chọn lão sư cho thế tử Phương Nam, Diêu Sùng cũng đã nộp đơn.
Dựa vào tài năng của hắn, đương nhiên sẽ dễ dàng được tuyển rồi.
Còn về thân phận, điều này cũng đã được giải quyết tốt.
Trong vùng núi của đế triều Đại Càn cũng có nhiều người ẩn cư.
Lúc hắn cùng với Vệ Thanh, Trịnh Hòa, Lý Thuần Phong đến phía bắc thì đã giải quyết vấn đề này rồi.
Với trí tuệ của mấy người bọn họ, cho dù đế triều Đại Càn phái người đi thăm dò cũng không tra ra bất cứ điều gì khác thường.
“Hửm?”
Diêu Sùng đang đi ra ngoài trong lòng khẽ động, nhưng trên mặt không thay đổi chút nào, tiếp tục đi ra ngoài biệt viện.
“Vị thế tử này xem ra cũng không đơn giản, vậy mà lại có cường giả Pháp Tương cảnh âm thầm đến gặp?”
Trong lòng Diêu Sùng âm thầm nghĩ đến.
Thực lực của hắn mặc dù chỉ ở Động Thiên cảnh trung giai, nhưng hắn tu luyện Văn đạo, sức mạnh thần hồn cực kỳ cường đại, đối với cảm ứng khí tức, còn vượt qua một số cường giả Pháp Tương cảnh.
Nhưng kể từ ngày này, Diêu Sùng đã phát hiện Phương Nam có thay đổi.
Thể phách toàn thân đang tăng trưởng với tốc độ khiến người ta trợn mắt há mồm.