Chương 607: Thương thiên dĩ tận, Hoàng thiên đương lập!(2)
Mọi chuyện cũng chỉ diễn ra trong chốc lát, cơ thể hắn đã bình phục trở lại, không còn run rẩy nữa, sắc mặt cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh lúc đầu.
Dường như trước đó chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Chỉ khác là trong mắt hắn có tín niệm, cung kính nhìn lên bầu trời, hai gối khụy xuống giữa không trung, thành kính bái lạy trời cao.
“Hộ pháp Hỏa Ma (Hộ pháp Thương Cẩu), bái kiến Hoàng thiên!”
…
“Hửm?”
Cung Như Vũ đang hơi ngả người trên chiếc giường màu vàng rực rỡ dưới mặt đất của đại sa mạc Vô Thường, bên trong hỏa diễm, nàng mở mắt, hai mắt sáng rực tựa như viên ngọc bích rực rỡ nhất thế gian, thần quang lưu chuyển, vô cùng lộng lẫy.
“Thú vị thật, đây là muốn mượn uy lực thế giới ngưng tụ để khôi phục thương thế sắp vào cõi chết sao?”
Nàng đưa mắt nhìn về hướng Thập Vạn Đại Sơn, khóe miệng khẽ nhếch lên, như thể vừa phát hiện được điều gì đó vô cùng thú vị.
“Trung thiên giới này cũng tầm cỡ quá đó chứ, trước thì có Đồ thị, sau lại có thần minh trong Thập Vạn Đại Sơn, không chỉ có vậy, ở những địa phương khác cũng có rất nhiều bí ẩn, mà điều kỳ lạ hơn nữa là triều vận của Đại Hạ lại khó lường đến như vậy!”
Cung Như Vũ lắc đầu cười khẽ, nàng cười như trăm hoa đua nở, vô số ngọn lửa ngưng tụ thành những đóa hoa màu đỏ tươi, lặng lẽ nở rộ trong hư không, xinh đẹp tuyệt trần.
“Bây giờ đã có thể chắc chắn rằng, trung thiên giới này có lẽ là một mảnh vỡ của Thiên Hằng đại thế giới, nhưng như thế thì Thiên Hằng đại thế giới đã biến đi đâu…”
Cung Vũ Như thì thầm nói với bản thân, cho dù tu vi của nàng có đạt đến trình độ nào, ngoài thần giới vô thượng, chư thiên vạn giới nàng đều có thể tha hồ tung hoành nhưng ngoài kia còn có rất nhiều chuyện nàng không thể lý giải được.
Giống như việc hiện tại nàng không thể nào biết được thế giới này đã cách thời đại của nàng bao nhiêu năm vậy.
Nàng cũng muốn đi đến những đại thế giới khác xem xem, nhưng chỉ cần nàng vừa nảy ra ý nghĩ này thì sẽ có loại điềm báo tai họa lớn sẽ ập đến khiến nàng không thể rời đi được.
“Đây là thứ gì mà đến ngay cả bản tôn cũng không cảm nhận được…”
“Lẽ nào là…”
Giọng nói của nàng dần dần thấp xuống, sau cùng chẳng còn nghe thấy được gì nữa, ngay cả lửa đỏ trong không gian cũng đột nhiên lu mờ, hệt như có vô số ngọn lửa đã từ từ tàn lụi.
“Nô Quỷ tộc định làm gì đây?”
Lý Bạch đang đứng trên đỉnh núi, bạch y gió thổi bay phấp phới, tay hắn cầm một bình rượu, chốc chốc lại ngẩng đầu lên uống mấy hớp, hắn cau mày nhìn về phía Nô Quỷ tộc ở phía xa xa.
Nô Quỷ tộc chỉ cao sáu thước, mặt xanh nanh vàng, cả người một màu xanh méc, lắm lúc bọn chúng cũng chạy như bay trên đất bằng cả bốn chân.
Ngay lúc này, hàng triệu Nô Quỷ tộc tụ tập lại, vẻ mặt họ tràn đầy nhiệt huyết, trong ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn nhìn chằm chằm phía trước.
Bên hướng đó có một tế đàn cực lớn cao khoảng mười trượng.
Tế đàn đen tuyền, trong bán kính ba trăm trượng xung quanh không có ánh sáng chiếu tới, không biết tế đàn này được làm từ loại vật liệu gì, phía trên được chạm khắc vô số hoa văn, thần bí vô cùng.
Xung quanh tế đàn, vô số sinh linh các tộc sợ hãi tụ tập lại với nhau,sắc mặt bọn họ đều tái nhợt, sợ hãi dáo dác nhìn khắp nơi.
Mười dặm xung quanh tế đàn gần như đều bị những sinh linh các tộc vây kín, chật ních.
Sau đó là những sinh linh của Nô Quỷ tộc, bọn chúng nhìn những sinh linh các tộc khác đang đứng trước mặt như thể đang nhìn những con vật thấp kém, trong mắt chúng toàn là vẻ tàn độc.
Trên tế đàn, có một vòng tròn nhỏ, phía trên có một Ma quan màu đen lơ lửng trên không trung, phát ra từng đợt ma quang nhàn nhạt, nhưng uy lực của nó trấn áp xuống dưới không thể coi thường được, vô sô dị tộc bốn phía xung quanh tế đàn đều hoảng sợ run rẩy, không thể nhúc nhích được.
Tại tám hướng của Ma quan màu đen đều có cường giả Nô Quỷ tộc ngồi xếp bằng canh giữ, bọn họ đều nhắm chặt hai mắt hệt như những pho tượng.
Bên cạnh tám vị này còn có thêm sáu mươi tư Nô Quỷ tộc đứng xung quanh, sắc mặt họ đều vô cùng u ám, hai tròng mắt đỏ ngầu.
“Tám Động Thiên cảnh cao giai! Sáu mươi tư Động Thiên cảnh sơ trung giai!”
Lý Bạch trầm ngâm, thực lực dạng này, Đại Hạ ắt phải tập hợp toàn bộ nhân kiệt đỉnh cấp mới có thể diệt sạch được!
Nếu chỉ dựa vào một mình hắn thì e là điều vọng tưởng.
Trong tám Động Thiên cảnh cao giai, còn còn một người đạt Động Thiên cảnh cửu trọng và ba người đạt đến Động Thiên cảnh bát trọng!
Chỉ với thực lực của hắn, nhiều nhất thì cũng chỉ có thể ngăn cản được ba tên Động Thiên cảnh bát trọng, còn những Nô Quỷ tộc còn lại e là hắn cũng lực bất tòng tâm.
“Bọn dị tộc này, lẽ nào thực sự định khiến cho thần minh nào đó sống lại hay sao?”
Lý Bạch lắc đầu, lại nâng bình rượu lên hớp thêm một ngụm.
Bất kể là thần mình gì đó, một khi đã đặt chân vào trong lãnh thổ của Đại Hạ thì cũng chỉ còn con đường chết!
“Hửm?”
Mắt Lý Bạch khẽ xoay chuyển, hắn bước ra khỏi chỗ ngồi tầm ba trượng, sau đó quay lại nhìn chỗ hắn vốn đứng lúc đầu.