Chương 126: Ngài có thể đi chết sao (2)
Mọi người vô thức nhìn chung quanh, khoan hãy nói, hiện tại nơi này thật không dính dáng gì tới hai chữ sạch sẽ, khắp nơi đều là nước, có nhiều chỗ còn có bụi bị giội ướt biến thành bùn, thậm chí còn có bình nước suối cùng với các loại rác rưởi khác, không biết do phóng viên hay ai ném xuống.
Lần này, mọi người có chút buồn bực, rốt cục bọn họ cũng ý thức được, Hạ lão sư này không chỉ cung cấp cho bọn hắn một cơ hội vui chơi, mà thực sự muốn bọn hắn quét rác.
"Tiết này còn 20 phút, ta hy vọng có thể thấy các ngươi quét sạch nơi này trước khi vào tiết tiếp theo, nếu không, các ngươi phải quét không chỉ là cổng trường, mà là cả trường học." Hạ Chí nói xong câu đó liền xoay người, mà giọng nói của hắn cũng truyền đến từ xa xa, "Quét xong, nhớ kỹ dọn sạch công cụ."
Lưu lại một câu này, sau đó Hạ Chí biến mất trong tầm mắt mọi người.
"ĐM, ta biết ngay làm gì có chuyện tốt như vậy, sao hắn có thể cho chúng ta chơi vui như thế được?"
"Được rồi, đừng than thở, mọi người nhanh chóng dọn sạch nơi này đi, nếu không đợi lát nữa sợ rằng chúng ta phải đi quét trường học thật thì xong đời, một tuần cũng không thể quét xong!"
"Muốn dọn sạch nơi này cũng rất đơn giản, trực tiếp dùng nước dội sạch là được."
Lúc này, đám học sinh lớp thổ hào thật sự ngoan ngoãn bắt đầu quét dọn, bởi vì bọn hắn tin tưởng, Hạ Chí nói lời giữ lời, nếu như trước khi hết tiết bọn hắn còn chưa thể dọn sạch sẽ nơi này, chắc chắn sẽ bị Hạ Chí chộp tới quét trường học.
Mấy phút đồng hồ sau, Hạ Chí đẩy cửa đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng, mà Thu Đồng cũng vừa lúc đứng lên, dường như nàng chuẩn bị ra ngoài. Mà nhìn thấy Hạ Chí, nàng lập tức hỏi: "Cái mà ngươi gọi là giải quyết vấn đề chính là như vậy?"
Tất cả những chuyện phát sinh ở cửa trường học đều bị một trang web livestream, tuy Thu Đồng không tới cửa trường học, nhưng trên cơ bản nàng đã thấy được toàn bộ quá trình. Mặc dù sau này máy bị ướt nước, nhưng trên tầng ở khách sạn đối diện vẫn có người dùng điện thoại quay video ngắn.
Thu Đồng có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, Hạ Chí lại dùng phương thức hiếm thấy như vậy để đối phó đám phóng viên này, hiển nhiên hắn làm vậy đã kết thù với toàn bộ phóng viên. Đến lúc này, về sau bọn họ đừng bao giờ hy vọng đám phóng viên này nói tốt cho trường trung học phổ thông Minh Nhật. Thu Đồng đang tức giận vốn muốn tìm Hạ Chí tính sổ, nào biết được mới vừa đứng dậy, tên hỗn đản này đã tự mình xuất hiện.
"Đồng Đồng, ngươi đã biết rồi sao?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy tươi cười xán lạn, "Ta đang chuẩn bị đến nói cho ngươi biết, đám phóng viên này đã rời đi rồi."
"Ngươi cảm thấy làm như vậy có thể tính là đã giải quyết vấn đề sao?" Thu Đồng nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu, sau khi đám phóng viên này trở về nhất định sẽ đẩy trường chúng ta vào chỗ chết."
"Đồng Đồng thân yêu, chuyện này cũng chẳng sao, dù sao trường học cũng là của ngươi, ngươi muốn thế nào thì thế đó." Vẻ mặt Hạ Chí kiểu chẳng hề để ý, "Chuyện này vốn không có một xu liên hệ gì với bọn hắn, bọn hắn cũng không có tư cách góp ý bậy bạ với ngươi."
Trong lòng Thu Đồng có nhiều thứ tựa như bị xúc động, nàng bắt đầu nghĩ tới một màn nàng thấy được trong video livestream, thật ra nàng biết Hạ Chí nói cũng không sai, chuyện này vốn không liên quan tới những phóng viên này, mà còn có một chuyện Hạ Chí cũng không nói sai, chính là năm đó gia gia nàng cực khổ tiêu hao vô số tinh lực và tiền bạc, mà những người khác lại không hề làm gì. Hiện tại, bọn hắn lại chạy tới chỉ trích nàng, bất luận nàng có muốn đóng cửa trường học này hay không, chuyện này có liên quan quái gì tới những người đó sao?
Trong lúc lơ đãng, sắc mặt và giọng điệu của Thu Đồng đều dịu đi một chút: "Ta biết ngươi đang muốn nói giúp ta, nhưng chẳng lẽ ngươi không biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, tình huống sẽ rất bất lợi đối với chúng ta sao? Mặc dù trường chúng ta là trung học phổ thông tư thục, nhưng bộ giáo dục vẫn có thể quản chúng ta. Chuyện huyên náo lớn như vậy, bộ giáo dục nhất định sẽ nhúng tay vào, làm không cẩn thận bọn hắn sẽ ra lệnh cho chúng ta phải chỉnh đốn và cải cách, sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho chúng ta."
"Đồng Đồng thân yêu, ngươi yên tâm, việc này cứ giao cho ta giải quyết là tốt rồi." Hạ Chí vẫn không hề để tâm như cũ, "Giải quyết phiền phức là một trong những chuyện ta am hiểu nhất, ngươi chỉ cần làm chuyện ngươi am hiểu là tốt rồi."
Thu Đồng im lặng một hồi, sau đó mở miệng nói: "Có chuyện ta phải nói cho ngươi, mặc dù đối với ta, trường học đóng cửa ta sẽ càng nhận được lợi ích lớn hơn nữa, nhưng ta sẽ không đóng cửa trường học."
Tuy Thu Đồng không thích cục diện như bây giờ, nhưng chuyện đã thành như vậy, nàng chỉ có thể để Hạ Chí tiếp tục chịu trách nhiệm chuyện này, bởi vì chính nàng cũng đã thúc thủ vô sách.
Đinh linh linh...
Điện thoại trên bàn vang lên, Thu Đồng cúi đầu nhìn dãy số hiện trên màn hình một chút, sắc mặt lập tức trở nên có chút không dễ nhìn.
"Đây là điện thoại của Dương phó bộ trưởng bộ giáo dục, ta vừa mới nói bộ giáo dục nhất định sẽ tìm chúng ta phiền toái." Trong giọng điệu của Thu Đồng có phiền não rất rõ ràng, hiển nhiên nàng không muốn xử lý việc này, nhưng thân làm hiệu trưởng, nàng lại không thể không xử lý.
"Đồng Đồng thân yêu, không sao, để ta nghe." Hạ Chí mỉm cười.
"Ngươi nghe?" Thu Đồng nhìn Hạ Chí với ánh mắt hoài nghi.
"Yên tâm, ta sẽ nói rõ ràng." Hạ Chí đi tới bên cạnh điện thoại, nhấn loa ngoài để nhận điện thoại.
"Là Thu Đồng sao? Ta là Dương Tân Dân của bộ giáo dục..." Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói mang theo vài phần uy nghiêm.
"Dương bộ trưởng chào ngươi, ta là bạn trai của Thu Đồng, Hạ Chí." Hạ Chí tiếp lời, "Ta có một vấn đề rất quan trọng muốn hỏi Dương bộ trưởng một chút, không biết có thể chứ?"
Nghe giọng điệu của Hạ Chí rất khách khí, Thu Đồng thoáng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút mê hoặc, gia hỏa này muốn hỏi Dương bộ trưởng chuyện gì vậy?
"Ngươi là Hạ Chí?" Giọng điệu của Dương Tân Dân có chút bất thiện, "Ngươi muốn hỏi điều gì?"
"Ta muốn hỏi..." Hạ Chí thoáng dừng lại một chút, "Dương bộ trưởng, ngài có thể đi chết đi không?"