Chương 127: Ngươi hôn quá dùng sức (1)
Thu Đồng đứng bên cạnh nhất thời ngẩn người, một chớp mắt này, trong đầu nàng chỉ còn một ý niệm duy nhất, thật không nên tin tưởng tên khốn nạn này!
"Dương..." Thu Đồng rất nhanh đã kịp phản ứng, há mồm muốn giải thích, nhưng nàng mới nói ra một chữ, miệng đã bị người chặn lại.
Hạ Chí vươn một ngón tay đặt dọc trên đôi môi đỏ mọng mềm mại của Thu Đồng, sau đó hắn nhẹ nhàng thở dài một chút: "Suỵt, đừng nói chuyện, hôn ta."
Thu Đồng lại ngây dại, hành động này của Hạ Chí, còn có những lời này của hắn khiến Thu Đồng vốn không cách nào kịp phản ứng, trong chớp nhoáng này, thậm chí nàng còn có cảm giác bản thân bị phi lễ, mặc dù Hạ Chí chỉ dùng một ngón tay dán lên môi nàng, nhưng vấn đề là, đây là lần đầu tiên có nam nhân chạm lên môi nàng, khiến nàng có cảm giác bản thân như vừa mất đi nụ hôn đầu tiên!
"Ngươi nói cái gì?" Giọng nói phẫn nộ truyền ra từ trong điện thoại, hiển nhiên vị Dương phó bộ trưởng kia cũng có chút không kịp phản ứng, hắn ta cũng cho rằng lỗ tai mình có vấn đề, nếu không, sao hắn ta có thể nghe được câu nói không thể tưởng tượng nổi như vậy?
"Dương bộ trưởng, xem ra ngài đã già thật rồi, lỗ tai cũng không tốt lắm, được rồi, vậy ta đây sẽ hỏi ngài thêm một lần nữa, ngài có thể đi chết không?" Hạ Chí vừa nói xong câu đó, đầu ngón tay đã truyền đến cảm giác đau đớn, vào lúc này, rốt cục Thu Đồng cũng phục hồi tinh thần, sau đó nàng lập tức tàn nhẫn cắn ngón tay đang đặt bên môi nàng một cái.
Thu Đồng thật sự bị chọc giận quá chừng, còn nói gì mà sẽ nói chuyện cẩn thận, ngữ khí của hắn đúng là rất khách khí, nhưng kết quả hắn lại trực tiếp để Dương bộ trưởng người ta đi tìm chết, có người nào định nói rõ ràng như hắn sao?
Còn có, cái gì mà đừng nói chuyện, hôn ta, đây là thứ đồ gì, còn hôn hắn, hắn nằm mơ!
"Đồng Đồng thân yêu, ngươi hôn quá dùng sức." Hạ Chí nhìn Thu Đồng, nghiêm trang nói.
"Tốt, rất tốt, ngươi là Hạ Chí đúng không? Quả nhiên ngươi là người coi trời bằng vung, nói cho Thu Đồng, trường trung học phổ thông Minh Nhật các ngươi chuẩn bị đóng cửa đi!" Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng rống giận của Dương phó bộ trưởng, hiển nhiên hắn ta đã bị chọc tức.
"Dương..." Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, lại một lần nữa muốn mở miệng giải thích.
"Dương bộ trưởng, vậy thì thật đa tạ ngài, cảm ơn ngài đã giúp chúng ta một việc lớn như vậy trước khi chết." Hạ Chí lại lần nữa ngắt lời Thu Đồng, "Ta nhất định sẽ nói cho đám phóng viên này biết, ngài thật sự không thu tiền của chúng ta, ngài chỉ xử lý công bằng nên mới quyết định xoá bỏ tư cách dạy học của trường chúng ta. Cảm ơn ngài, thực sự rất đa tạ ngài. Ừm, đúng rồi, ngài ngàn vạn lần chớ chết, nhất là trước khi đóng cửa trường học chúng ta, ngài chớ chết."
Nói xong những lời này, Hạ Chí trực tiếp dập máy, sau đó hắn quay đầu nhìn Thu Đồng: "Honey, ta biết hiện tại ngươi rất muốn cắn ta, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, cắn người thật không phải thói quen tốt..."
"Ngươi cảm thấy ngươi nói như vậy bộ giáo dục sẽ không dám gây phiền toái cho trường chúng ta sao?" Thu Đồng tàn nhẫn trừng Hạ Chí, lúc này, nàng thật sự có xung động muốn nhào lên cắn Hạ Chí thêm mấy cái, tên hỗn đản này làm việc thật sự quá hiếm thấy.
Thật ra Thu Đồng cũng không ngốc, hiện tại nàng đã hiểu, rất có thể Hạ Chí cố ý làm như thế, tuy nàng cũng không muốn trường trung học phổ thông Minh Nhật bị đóng cửa, nhưng những người khác lại cảm thấy nàng rất muốn đóng cửa trường trung học phổ thông Minh Nhật, cho nên hiện tại chuyện trở nên rất thú vị. Nói cách khác, bất luận là bộ giáo dục đến gây phiền toái hay những phóng viên này công kích trường học, trên thực tế, thoạt nhìn ngược lại tất cả đều đang giúp nàng.
Cũng giống như bây giờ, cho dù vị Dương bộ trưởng kia thực sự bị chọc giận gần chết, cũng chưa chắc đã có can đảm đóng cửa trường trung học phổ thông Minh Nhật. Nhưng vấn đề là cho dù gia hỏa này muốn dùng phương thức như vậy để bộ giáo dục không dám gây phiền toái gì cho bọn họ, nhưng có cần phải tận tuyệt như vậy không? Trực tiếp để Dương bộ trưởng người ta đi tìm chết, đây là đắc tội chết với người ta!
Thậm chí Thu Đồng còn có cảm giác, từ khi Hạ Chí xuất hiện đến hiện tại, mục đích của hắn vẫn luôn là để lôi kéo thù hận. Chỉ mới mấy ngày đã không có biết bao nhiêu người bị hắn đắc tội, đầu tiên là học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật, sau đó là lão sư, sau đó là phóng viên, còn có cảnh sát… Hiện tại, ngay cả bộ giáo dục hắn cũng dám đắc tội. Có phải gia hỏa này muốn đắc tội hết với tất cả mọi người mới thỏa mãn?
"Honey, thật ra ta chỉ không thích vị Dương bộ trưởng kia mà thôi." Hạ Chí nghiêm trang trả lời: "Hơn nữa ta cũng biết, thật ra ngươi cũng không thích hắn ta, người ngươi không thích, tốt nhất là không nên xuất hiện trước mặt ngươi thì tốt hơn."
"Ta cũng không thích ngươi, ngươi có thể biến mất khỏi mắt ta không?" Thu Đồng tức giận nói, tên hỗn đản này khiến nàng càng ngày càng cảm thấy nhức đầu.
"Có thể." Hạ Chí trả lời một chữ rất đơn giản, sau đó, hắn xoay người rời đi, chỉ nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt Thu Đồng.
Thu Đồng lập tức ngẩn người, này… vậy mà tên hỗn đản này lại có thể biến mất thật?
Phải biết rằng, câu nói vừa rồi của nàng ít nhiều gì cũng có yếu tố hờn giận, thật ra nàng còn muốn bàn phương pháp ứng đối với Hạ Chí một chút, không thật sự muốn Hạ Chí đi mất. Mà lấy sự hiểu biết của nàng với Hạ Chí trong mấy ngày này, nàng cảm thấy chắc chắn Hạ Chí sẽ không rời đi, thế nhưng lần này, Hạ Chí lại có thể đi thật!
"Chết khốn nạn!" Thu Đồng đứng đó nghiến răng nghiến lợi, đây là hạng người gì vậy, trước đây khi nàng hy vọng gia hỏa này biến mất, hết lần này tới lần khác hắn lại không tiêu thất, lần này nàng không hy vọng hắn biến mất, hắn lại biến mất thật, đi thật!