Chương 129: Nàng tên Hạ Mạt (1)
"Hạ lão sư, có học sinh đang chờ ngươi." Hạ Chí vừa đến gần phòng làm việc đã có một lão sư chào hỏi hắn, đây cũng là một nam lão sư trẻ tuổi, chẳng qua thoạt nhìn, hắn ta không hề giống người có ý tốt mà nhắc nhở Hạ Chí, bởi vì vẻ mặt hắn ta khiến người ta cảm thấy như hắn ta đang muốn xem kịch vui.
Hiện tại còn mấy phút nữa mới hết tiết, mà số lão sư đang ở trong phòng làm việc cũng không tính là nhiều, chỉ chừng bốn năm người, mà vẻ mặt những lão sư này khi nhìn Hạ Chí ít nhiều gì cũng có chút kỳ quái, thoạt nhìn dường như bọn họ cũng không quá chào đón Hạ Chí.
Thật ra, theo lý thuyết, đám lão sư trường trung học phổ thông Minh Nhật vốn nên có thiện cảm với Hạ Chí mới đúng, dù sao thì theo Hạ Chí xuất hiện, bọn họ làm lão sư cũng không cần biệt khuất như trước đây nữa. Hiện tại chí ít, học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật còn có chút cố kỵ với các lão sư. Mặc dù Hạ Chí đến trường mới vài ngày, nhưng hắn lấy sức một mình tăng địa vị của lão sư lên. Điểm này là không thể nghi ngờ.
Thế nhưng đố kị vốn là thiên tính của nhân loại, thật ra, trên bản chất, mỗi người ít nhiều gì cũng có chút lòng đố kị, có một ít người có thể khống chế lòng đố kỵ của mình, nhưng cũng có một ít người không cách nào khống chế nó.
Đám lão sư trường trung học phổ thông Minh Nhật, đặc biệt là nam lão sư, ít nhiều gì cũng đều có chút ghen tị với Hạ Chí, bởi vì Hạ Chí thật sự quá phong quang. Có thể nói hắn chính là hình mẫu cho loại người bám vào bạch phú mỹ mà đi lên đỉnh phong nhân sinh, không chỉ theo đuổi được mỹ nữ hiệu trưởng như Thu Đồng, còn được không ít học sinh tôn kính, thậm chí ngay cả giáo hoa như Mạc Ngữ cũng nghe hắn răm rắp. Mà hết thảy những chuyện này các lão sư khác đều chưa từng thể nghiệm. Vì vậy, mặc dù Hạ Chí đã tăng địa vị của các lão sư lên, nhưng cảm giác của những lão sư này đối với Hạ Chí càng nhiều hơn không phải là cảm ơn, mà là đố kị.
Đặc biệt những lão sư này còn lấy được một tin tức, đó chính là chủ nhiệm Phương Đắc Thắng sẽ bắt đầu chỉnh đốn tác phong dạy học, sau này các lão sư không thể làm việc một cách không lý tưởng như trước kia nữa. Mặc dù đây là quyết định của Thu Đồng, nhưng mỗi lão sư đều cảm thấy hơn phân nửa là do Hạ Chí đang giở trò, vì vậy, đám lão sư này lại càng thêm bất mãn với Hạ Chí.
Phải biết rằng, trong đám lão sư trường trung học phổ thông Minh Nhật, mặc dù có một số người trình độ không tệ, nhưng càng nhiều hơn là người không có trách nhiệm. Những năm gần đây, danh tiếng của trường trung học phổ thông Minh Nhật càng ngày càng kém, sở dĩ các lão sư chịu tới đây làm việc đầu tiên là vì tiền lương nơi này không tệ, cao hơn những trường học bình thường khác một chút, mà thứ hai là vì bọn họ không có trách nhiệm, đặc biệt là những lão sư trình độ bình thường lại càng coi nơi này như thiên đường, thoải mái nhẹ nhàng mà vẫn thu được lương cao, thật đúng là công việc trong mơ.
Nhưng hiện tại, bởi vì Hạ Chí xuất hiện, dường như những ngày lành này sắp phải chấm dứt. Vì thế, hiện tại không chỉ nam lão sư, ngay cả nữ lão sư cũng có nhiều người bất mãn với Hạ Chí. Chỉ có điều, hiện tại bọn hắn không dám đắc tội với Hạ Chí, vì vậy bất mãn này chỉ có thể giấu sâu trong lòng, không thể nói rõ ra.
Nhưng nếu Hạ Chí gặp phải phiền phức, đương nhiên bọn họ sẽ rất vui vẻ, vì thế, thấy hiện tại có vô số người đang mắng chửi Hạ Chí trên internet, rất nhiều vị lão sư lại mừng thầm.
Mà bây giờ, khi bọn hắn thấy một đệ tử lớp thiên tài đến phòng làm việc tìm Hạ Chí, bọn hắn lại chờ mong xem có phải có trò hay để xem không. Bởi vì bọn họ cũng biết học sinh này, nam sinh đeo mắt kính thoạt nhìn hơi gầy gò này không phải Vương Tử Quốc đã xung đột với Hạ Chí lúc trước sao?
Mặc dù mọi người không biết Vương Tử Quốc tới đây tìm Hạ Chí làm gì, nhưng tất cả mọi người cảm thấy, hơn phân nửa là lại có chuyện hay ho gì để xem.
"Hạ lão sư." Ngay tại lúc này, giọng nói hơi có vẻ thấp thỏm vang lên, mà nghe được giọng nói này, các lão sư khác đều sững sờ một chút, đây là Vương Tử Quốc đang nói chuyện sao? Thoạt nhìn, Vương Tử Quốc lại có thể rất khách khí với Hạ Chí, hơn nữa dường như hắn ta còn có chút bất an?
Này… nhất định là cầm nhầm kịch bản đi?
"Biết hiện tại là thời gian lên lớp sao?" Hạ Chí nhìn Vương Tử Quốc, giọng điệu hơi lạnh lùng.
Vương Tử Quốc ngẩn ngơ, sau đó lại vội vàng gật đầu: "Biết."
"Biết mà ngươi còn không tới phòng học?" Trong giọng nói của Hạ Chí có không vui rất rõ ràng.
"Thế nhưng, Hạ lão sư, ta có chuyện muốn..." Vương Tử Quốc nỗ lực biện giải.
Hạ Chí hơi không kiên nhẫn ngắt lời Vương Tử Quốc: "Có chuyện gì đợi khi hết giờ lại nói, hiện tại ngươi lên lớp đi!"
"Đã biết, Hạ lão sư." Vương Tử Quốc muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn lên tiếng, sau đó hắn ta xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Trong văn phòng, các lão sư khác ngẩn người, này… sao lại thế này? Vậy mà chỉ thoáng chốc, Vương Tử Quốc đã biến thành người thành thật như vậy? Chuyện này hoàn toàn không khoa học, rốt cuộc Hạ Chí đã dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến Vương Tử Quốc nghe lời như thế?
"Dựa vào, thằng này cố ý để Vương Tử Quốc tới phối hợp trang bức đúng không?" Cũng có người thầm oán Hạ Chí, hiện tại đã sắp hết tiết, thế mà hắn cứ nhất định muốn Vương Tử Quốc phải quay về lớp học, đây không phải trang bức thì là gì? Không phải muốn khoe khoang trước mặt đám lão sư như bọn họ một chút sao?
Nhưng vào lúc này, Hạ Chí lại mở miệng: "Sau này đừng tới đây tìm ta, ta sẽ không ngồi trong phòng làm việc này."