Chương 130: Nàng tên Hạ Mạt (2)
Hiển nhiên, những lời này là Hạ Chí nói với Vương Tử Quốc, mà hắn nói xong câu đó lại đi ra khỏi phòng làm việc. Hiển nhiên, hắn biết Vương Tử Quốc tới nơi này tìm hắn nên mới xuất hiện một chút ở chỗ này, mà hắn sẽ không ở lại nơi này. Nếu cần nghỉ ngơi một chút, hắn sẽ tới chỗ Thu Đồng, hoặc trực tiếp quay về ký túc.
Vương Tử Quốc ngoan ngoãn rời khỏi, đi về phòng học, mà Hạ Chí rời phòng làm việc, lại lần nữa đi về phía phòng làm việc của hiệu trưởng, nhưng đột nhiên Hạ Chí dừng bước.
Một bóng lưng quen thuộc dị thường xuất hiện trong tầm mắt Hạ Chí, lần này, trong mắt Hạ Chí không khỏi xuất hiện một tia kinh ngạc, mặc dù hắn không thấy rõ mặt nàng, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng đã đủ để hắn xác định thân phận của nàng, vóc người không ai có thể sánh nổi, còn có hơi thở lạnh như băng cách hơn mười mét vẫn có thể cảm nhận được, tất cả đều khiến hắn cảm thấy quen thuộc. Nhưng vấn đề lớn nhất là, một thân đồng phục cảnh sát kia của nàng là cái quỷ gì?
Hắn biết nàng đã tới thành phố Thanh Cảng, mấy ngày hôm trước thậm chí bọn hắn còn gặp mặt, nhưng cho dù là hắn cũng không cách nào nghĩ đến nàng lại tới nơi này, trở thành một cảnh sát, chuyện này cũng quá quỷ dị đi? Sao nàng có thể chạy tới đây làm cảnh sát?
Hạ Chí có thể xác định, không phải nàng giả thành cảnh sát, bởi vì hắn biết, lấy tính cách của nàng, nàng sẽ không giả thân phận của người khác, nếu nàng mặc đồng phục cảnh sát, vậy chỉ có một khả năng, chính là hiện tại nàng thật sự là một cảnh sát.
Bóng lưng vô cùng động lòng người kia ngừng lại ở cửa phòng làm việc của hiệu trưởng, Hạ Chí hơi nhíu mày, hắn vốn muốn đi qua, nhưng thoáng trầm ngâm một chút, rốt cục hắn vẫn quyết định đứng ở nơi đó, cứ đứng không nhúc nhích như vậy.
Đinh linh linh...
Tiếng chuông tan học vang lên, cuối cùng tiết thứ nhất cũng kết thúc, mà Hạ Chí vẫn đứng ở nơi đó như cũ.
Đinh linh linh...
Mười phút sau, tiếng chuông vào học lại vang lên, mà trong phòng làm việc của hiệu trưởng có một nữ cảnh sát vô cùng động lòng người đi ra. Lần này, nàng đâm đầu đi về phía Hạ Chí, mà dường như nàng đã biết trước Hạ Chí đang đứng ở chỗ này, bởi vì khi nàng thấy Hạ Chí cũng không hề có vẻ ngạc nhiên.
Vài giây đồng hồ sau, nữ cảnh sát biến mất ở đầu hành lang, nàng cũng không đến chào hỏi Hạ Chí, trực tiếp xuống tầng. Thoạt nhìn, dường như nàng càng giống với vốn không nhận ra Hạ Chí.
Hạ Chí lại nhíu mày, sau đó, hắn nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của hiệu trưởng.
"Đồng Đồng thân yêu, cảnh sát tìm ngươi có chuyện gì sao?" Hạ Chí vừa vào phòng làm việc đã đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
Thu Đồng thoạt nhìn có chút xuất thần, sau khi nghe Hạ Chí nói xong những lời này, nàng mới hồi phục tinh thần lại, sau đó hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí: "Lưu manh!"
"Lưu manh?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ngạc nhiên, "Đồng Đồng, cảnh sát vì ngươi đùa giỡn lưu manh với ta cho nên muốn bắt ngươi sao? Đừng sợ, ta sẽ đi giải thích, tuy ngươi có đùa giỡn lưu manh với ta, nhưng ta thích bị ngươi đùa giỡn lưu manh..."
"Hạ Chí!" Thu Đồng cắn răng nghiến lợi ngắt lời Hạ Chí, "Ngươi còn nói hưu nói vượn nữa, ta sẽ để vị Hạ cảnh quan ban nãy bắt ngươi lại!"
"Hạ cảnh quan?" Hạ Chí bày ra vẻ mặt rất hứng thú, "Honey, vị nữ quan cảnh sát kia cũng mang họ Hạ giống ta sao?"
"Biết ngay tên lưu manh ngươi thấy người ta xinh đẹp sẽ chạy nơi chỗ ta hỏi thăm tên của nàng!" Thu Đồng tàn nhẫn trừng Hạ Chí, trong lòng có cảm giác rất không thoải mái. Mười phút trước, khi nàng vừa nhìn thấy vị mỹ nữ cảnh sát kia đã có cảm giác không rõ, giống như gặp phải địch nhân, mà một giây sau, nàng biết, sở dĩ bản thân mình có cảm giác này là vì đối phương không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp giống nàng, vóc người đối phương cũng nóng bỏng tới quá mức, thậm chí có một vài bộ vị ngay cả nàng cũng phải hâm mộ. Hơn nữa, thậm chí ngay cả khí chất của nữ cảnh sát này cũng có phần tương tự với nàng!
Không phải Thu Đồng chưa từng nhìn thấy mỹ nữ, nhưng chỉ có nữ cảnh sát vừa rồi mới có thể thật sự khiến nàng cảm thấy áp lực, khiến nàng mơ hồ có loại cảm giác bản thân mình kém đối phương. Thu Đồng luôn có chút tự tin, lần đầu tiên bắt đầu cảm thấy có chút hoài nghi bản thân. Mà khi tên gia hỏa Hạ Chí này lập tức xuất hiện hỏi thăm tin tức nữ cảnh sát, trong lòng Thu Đồng lại càng cảm thấy không thoải mái, có phải tên hỗn đản này cũng cảm thấy nữ cảnh sát kia hấp dẫn hơn nàng, vóc người nóng bỏng hơn nàng không?
Cắn răng, trong lòng Thu Đồng ít nhiều gì cũng có chút giận dỗi: "Muốn biết đúng không? Nói cho ngươi biết, nàng tên Hạ Mạt, tên càng xứng với người, nàng là cảnh sát hình sự mới được điều tới cục cảnh sát thành phố, nếu ngươi thích nàng thì nhanh đuổi theo nàng đi!"
Cái tên Hạ Mạt này cũng khiến Thu Đồng rất bối rối, bởi vì khi nữ cảnh sát kia nói ra cái tên này, nàng lại vô thức nhớ lại Hạ Chí, vì sao tên của hai người lại lạ như thế?
"À, Đồng Đồng, vậy ta đuổi theo nàng đây." Hạ Chí thật sự lên tiếng, sau đó hắn xoay người rời đi, trực tiếp biến mất ở cửa.
Thu Đồng đáng thương lại trợn tròn mắt, có phải hôm nay tên hỗn đản Hạ Chí này uống lộn thuốc không, hắn lại có thể đi thật?
"Khốn nạn, có bản lĩnh thì đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!" Thu Đồng cắn răng, oán hận nói.
Hạ Chí rời khỏi tòa nhà văn phòng, mấy phút đồng hồ sau, Hạ Chí đã đi tới hồ nhân tạo trong trường. Hồ nhân tạo có diện tích không tính là quasl ớn này tên hồ Minh Nhật, bên hồ trồng không ít dương liễu, những cây dương liễu này đã được trồng từ hai mươi năm trước, đã tương đối cao lớn. Mà giờ khắc này, dưới một cây dương liễu có một chiếc moto Halley đang đậu, mà một nữ cảnh sát chân dài vô cùng xinh đẹp đang nửa ngồi trên moto, lẳng lặng nhìn mặt hồ.
Hạ Chí chậm rãi đi tới bên cạnh nữ cảnh sát, đứng sóng vai với nàng, sau đó hắn mới dùng giọng nói lạnh nhạt hỏi: "Hiện tại ngươi tên Hạ Mạt?"