Chương 132: Ngay cả củi mục cũng không bằng (2)
Mà giờ khắc này, đám nam nữ sinh đều rất tự giác đứng thành hai hàng, tuy đội ngũ không tính là chỉnh tề, nhưng đối với đám học sinh lớp thiên tài, đây đã là chuyện tương đối hiếm thấy.
"Chào Hạ lão sư!" Lúc Hạ Chí đi tới trước mặt mọi người, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Mà nghe được giọng nói này, trong lúc nhất thời hai mươi bảy học sinh còn lại đều có chút kinh ngạc. Phải biết rằng, cho tới bây giờ lớp thiên tài chưa từng có thói quen chào hỏi lão sư khi lên lớp. Mà càng khiến mọi người buồn bực là, người dẫn đầu chào hỏi lão sư lại là Vương Tử Quốc? Rốt cuộc gia hỏa này đã uống lộn thuốc hay đầu óc bị hỏng?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó rốt cục cũng có mấy giọng nói thưa thớt vang lên.
"Chào Hạ lão sư."
"Chào Hạ lão sư."
Giọng nói cũng không chỉnh tề, có người cảm thấy nếu Vương Tử Quốc đã dẫn đầu chào hỏi, vậy bọn họ lên chào một tiếng thì tốt hơn. Cũng có người không cho là đúng, chẳng qua, mặc dù chỉ có vài tiếng chào hỏi thưa thớt như vậy, nhưng đối với đám học sinh lớp thiên tài, đây thật sự là lần đầu tiên.
"Ta rất khỏe." Hạ Chí chậm rãi quét mắt nhìn mọi người, "Nhưng các ngươi sẽ không được tốt như vậy."
Một đám người thầm than thở, lời phát ra từ trong miệng vị Hạ lão sư này vốn chẳng có bao nhiêu lời hữu ích, hắn không thể đáp lại đơn giản là chào các học sinh như bọn họ sao?
"Ở trường trung học phổ thông Minh Nhật, các ngươi là lớp học đặc thù nhất, ở trong mắt người khác, các ngươi là quái thai, nhưng ta biết, chính các ngươi đều rất kiêu ngạo, các ngươi tự cho mình là thiên tài chân chính." Giọng nói lạnh nhạt của Hạ Chí vang lên lần nữa, "Các ngươi đều có chỉ số thông minh tương đối khá, mà ngoài ra, các ngươi còn có thiên phú tương đối khá ở một phương diện nào đó. Không sai, các ngươi thật sự có điểm đáng để kiêu ngạo."
Lời này của Hạ Chí ngược lại khiến đáy lòng mọi người thoải mái hơn một chút, đúng là những học sinh lớp thiên tài tương đối kiêu ngạo, bọn hắn chẳng những có IQ cao, còn có được sở trường đặc biệt trên phương diện nào đó, tựa như Triệu Bác tinh thông cờ vây, Vương Tử Quốc tinh thông máy vi tính, trên một phương diện nào đó, bọn họ đều có thể tự xưng mình là tuyển thủ thiên tài.
Nhưng vào lúc này, Hạ Chí lại tiếp lời: "Nhưng ta muốn nói cho các ngươi biết, ở trong mắt ta, thật ra thậm chí các ngươi còn không bằng đám củi mục lớp sáu khối mười hai!"
"Cái gì?"
"Có lầm không vậy?"
"Quá bất hợp lí đi, vì sao ngay cả củi mục cũng không bằng?"
...
Trong đội ngũ lập tức xuất hiện tiếng ồn ào, có mấy người không nhịn được phản bác, mà cho dù không phản bác, trong lòng cũng rất khó chịu. Lúc này, có lẽ người thật sự không có ý kiến với những lời này của Hạ Chí cũng chỉ có Vương Tử Quốc.
Cũng không đúng, mặc dù là Vương Tử Quốc, cũng không cảm thấy bản thân mình không bằng đám học sinh lớp củi mục, tuy hiện tại hắn ta đã bị năng lực siêu cường của Hạ Chí làm rung động hoàn toàn. Đến hiện tại, Vương Tử Quốc vẫn không quên được tình cảnh thần kỳ Hạ Chí đơn thương độc mã giải quyết gần ngàn người, nhưng cho dù là như vậy, Vương Tử Quốc vẫn không quá công nhận những lời Hạ Chí vừa nói, hắn ta thừa nhận bản thân mình kém xa Hạ Chí, nhưng muốn hắn ta thừa nhận mình không bằng đám củi mục trong lớp củi mục, hắn ta thật không làm được.
"Ta biết các ngươi không phục, nhưng trong số hai mươi tám người các ngươi, có mấy người có thể chạy được 1000m trong vòng ba phút? Đừng nói ba phút, ngay cả bốn phút, sợ rằng không quá mười người có thể làm được. Các ngươi cho rằng yêu cầu này quá cao đúng không? Vậy để ta nói đơn giản hơn, trong số mười bốn nam sinh các ngươi, cũng chưa tới phân nửa người có thể hít đất liên tục hai mươi cái, về phần nữ sinh, các ngươi có mấy người có thể gập bụng hai mươi cái?" Giọng điệu của Hạ Chí trở nên có chút hờ hững, "Ta là giáo viên thể dục, ở trong mắt ta, tố chất thân thể của đám người các ngươi cực kém, cái gọi là thiên tài mới thật sự là củi mục, các ngươi ngay cả đám củi mục lớp sáu khối mười hai cũng không bằng!"
Vốn đám học sinh lớp thiên tài còn đang phản bác, đột nhiên yên tĩnh lại, bởi vì đột nhiên bọn hắn phát hiện vậy mà bản thân mình không cách nào phản bác. Đối với giáo viên thể dục, đúng là lớp thiên tài bọn họ rất phế vật, tuy mỗi người bọn họ đều có sở trường của mình, nhưng những sở trường đặc biệt này thông thường đều không liên quan tới thể dục, ngoại trừ...
Mọi người vô thức nhìn về phía một nam sinh, mà gần như đồng thời, nam sinh này cũng bước về phía trước một bước.
"Hạ lão sư, ta không phải củi mục, ta muốn khiêu chiến ngươi!" Giọng nói của nam sinh rất lớn, trong giọng nói còn có tức giận rất rõ ràng, thoạt nhìn hắn ta đã bị Hạ Chí chọc giận.
Những người khác hơi có chút hưng phấn, mặc dù trước đó Triệu Bác đã từng khiêu chiến Hạ Chí, nhưng mọi người cảm thấy, thật ra lần khiêu chiến ấy là Triệu Bác muốn lợi dụng sơ hở. Nhưng lần này lại có thể tính là khiêu chiến thể dục chân chính, bởi vì nam sinh này là học sinh duy nhất có năng khiếu thể dục trong lớp thiên tài, Nhạc Nghị.
Nhạc Nghị cao 1m9, vóc người khôi ngô, da hơi đen, mười chín tuổi, là nam sinh có tuổi tác lớn nhất trong lớp thiên tài, hắn ta là lớp phó thể dục của lớp thiên tài. Trong ấn tượng của mọi người, Nhạc Nghị thật sự là thể dục toàn năng, dù là loại bóng gì hắn ta cũng có thể chơi rất khá, mà trên các phương diện khác hắn ta cũng có thành tích rất xuất sắc. Mà có lẽ, hắn ta cũng là nam sinh duy nhất có thể dùng ba phút chạy hết 1000m trong lớp học này.
"Không bằng để ta khiêu chiến trước đi." Hạ Chí còn chưa trả lời, bên cạnh lại truyền tới một giọng nói.