Chương 133: Ngươi không phải lão sư của hắn (1)
Giọng nói đột nhiên xuất hiện này lại không đến từ bất kỳ một học sinh nào trong lớp thiên tài, Hạ Chí và học sinh lớp thiên tài cùng nhau quay đầu nhìn về một phương hướng khác, sau đó, bọn hắn thấy được một đám người.
Bốn mươi năm mươi học sinh và một lão sư, đám người kia chính là một lớp thể dục khác đang học ở sân vận động. Vốn dĩ bọn hắn học ở vị trí cách nơi này hơi xa, nhưng bây giờ, dưới sự dẫn dắt của giáo viên thể dục, vậy mà bọn hắn có thể cùng tới nơi này.
"Hạ lão sư, ta là Quách Bằng, cũng là giáo viên thể dục khối mười hai, hiện tại khóa thể dục của bốn lớp còn lại đều do ta chịu trách nhiệm. Mà ở phía sau ta là những học sinh trong lớp bốn khối mười hai, bọn hắn rất hứng thú với tiết thể dục của Hạ lão sư." Giáo viên thể dục kia đã bắt đầu tự giới thiệu, nhưng rõ ràng ngữ khí của hắn ta không tốt lắm, "Vừa lúc ta nghe được đệ tử của ta muốn khiêu chiến ngươi, ta cảm thấy ngươi thân là lão sư lại so tài thể dục với học sinh thật không tốt lắm, không bằng để ta tới khiêu chiến ngươi đi. Chúng ta đều giáo viên thể dục, có lẽ vừa lúc có thể khiến những tệ tử khác được kiến thức xem rốt cục ai thích hợp làm giáo viên thể dục hơn."
Trong lòng Quách Bằng thật sự rất khó chịu, tất cả mọi người đều là giáo viên thể dục, dựa vào cái gì hắn ta không chút tiếng tăm, mà Hạ Chí lại phong quang như thế? Hơn nữa Hạ Chí quá thoải mái, chỉ cần dạy hai lớp, mà hắn ta lại cần dạy bốn lớp, hơn nữa học sinh trong bốn lớp này đều nhiều hơn hai lớp kia. Phải biết rằng, lớp phổ thông ở trường trung học phổ thông Minh Nhật vốn được xếp sáu mươi người, trường hợp một lớp ba mươi người như lớp thiên tài và lớp củi mục chỉ là trường hợp đặc biệt. Mặc dù hiện tại đã không còn lớp nào đủ sáu mươi người, nhưng như lớp bốn khối mười hai đang học tiết thể dục, cũng có hơn năm mươi người, chỉ có điều có một vài học sinh không tới học, cho nên nhân số hiện tại mới không đủ năm mươi người.
Trước khi lên lớp, Quách Bằng đã không ưa gì Hạ Chí, mà hiện tại bắt đầu tiết học, hắn ta lại càng khó chịu hơn, bởi vì hắn ta phát hiện, vậy mà tất cả học sinh lớp bốn khối mười hai đều dồn hết sự chú ý tới lớp thiên tài, ngoảnh mặt làm ngơ những lời hắn ta nói. Vì vậy dưới cơn giận dữ, Quách Bằng đã dẫn theo đám học sinh lớp bốn khối mười hai tới đây, sau đó khi hắn ta nghe thấy Nhạc Nghị muốn khiêu chiến Hạ Chí, nhất thời ấm đầu, cũng đề xuất muốn khiêu chiến Hạ Chí.
Dưới cái nhìn của Quách Bằng, nếu hắn ta có thể đánh bại Hạ Chí, đương nhiên hắn ta có thể lập uy quyền trước mặt đám học sinh, nói không chừng, đến lúc đó hắn ta còn có thể được mỹ nữ hiệu trưởng kính trọng vài phần.
Nghĩ đến mỹ nữ hiệu trưởng, trong lòng Quách Bằng mơ hồ có chút nóng cháy, dường như nó ít nhiều gì cũng tiếp thêm chút dũng khí và động lực cho hắn ta. Hắn ta cũng không tận mắt nhìn thấy biểu hiện của Hạ Chí trên sân bóng rổ, vì thế hắn ta cảm thấy, chắc chắn Hạ Chí đã ăn gian, cho nên hắn ta cảm thấy mình vẫn có cơ hội rất lớn có thể đánh bại Hạ Chí.
"Ngươi muốn nói trình độ thể dục của ta không bằng ngươi?" Tại lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến, mà giọng nói này cũng không phát ra từ trong miệng Hạ Chí, mà đến từ Nhạc Nghị vừa đề xuất muốn khiêu chiến Hạ Chí.
"Nhạc Nghị đồng học, dù gì ngươi cũng chỉ là học sinh..." Quách Bằng cũng quen biết Nhạc Nghị.
"Quách lão sư, ngươi cảm thấy ngươi mạnh hơn Nhạc Nghị sao?" Vương Tử Quốc đứng bên cạnh lại tiếp lời, "Nếu như vậy, không bằng ngươi cứ thi đấu với Nhạc Nghị trước, nếu ngay cả Nhạc Nghị ngươi cũng không cách nào đánh bại, nào có tư cách khiêu chiến Hạ lão sư của chúng ta?"
Những người khác của lớp thiên tài lại thì thầm to nhỏ, tình huống hiện tại có điểm gì đó không đúng, dường như Vương Tử Quốc đang nói giúp cho Hạ Chí? Gia hỏa này biến mất hai ngày, dường như cả người đều đã thay đổi, chẳng lẽ hắn ta bị đánh một trận thật, sau đó sợ thành dạng này?
Nhạc Nghị cũng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Vương Tử Quốc, nhưng sau đó, hắn ta lại nhìn chằm chằm Quách Bằng, hừ nhẹ một tiếng: "Vương Tử Quốc nói không sai, lão sư lớp thiên tài chúng ta còn chưa tới phiên các ngươi tới khiêu chiến. Nếu ngay cả ngươi cũng có thể khiêu chiến Hạ lão sư, đây chẳng phải kéo đồng học trong lớp thiên tài chúng ta xuống cùng một cấp bậc với ngươi?"
Lời này vừa ra, đám học sinh đang đứng sau lưng Quách Bằng đã cảm thấy khó chịu, đám quái thai lớp thiên tài này đang nói tiếng người sao? Cái gì gọi là kéo thấp tới cùng một cấp bậc như bọn hắn? Các người cho rằng mình có đẳng cấp rất cao sao?
Nhưng khó chịu thì khó chịu, lúc này bọn họ không mở miệng mắng chửi, dù sao thì những lời này chủ yếu đang nói Quách Bằng, Quách Bằng còn chưa phản bác, nào tới phiên bọn họ. Hơn nữa, Hạ Chí còn đang ở đó, bọn hắn không dám tùy tiện mở miệng, bọn hắn cũng không muốn làm chim đầu đàn, ngộ nhỡ làm không cẩn thận lại lâm vào kết cục như ba tên đội bóng rổ thì bi kịch.
"Nhạc Nghị, ngươi nói gì vậy? Có người nào nói chuyện với lão sư như ngươi sao..." Quách Bằng quát lớn, lúc này, hắn ta hết sức tức giận, bị một đệ tử chê bai ngay trước mặt nhiều người như vậy hệt như bị người ta tát tai ngay trước mặt đại chúng. Cho dù hắn ta biết rõ học sinh lớp thiên tài rất khó đối phó, nhưng lúc này hắn ta không thể tỏ ra yếu kém, nếu không, sau này hắn ta thật không cách nào ngẩng đầu trước mặt những học sinh khác.
Nhưng Quách Bằng còn chưa quát xong đã bị ngắt, tại lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Câm miệng, ngươi không phải lão sư của hắn ta!"
Giọng nói lạnh lùng này phát ra từ trong miệng Hạ Chí. Mà thoáng chốc, kể cả Nhạc Nghị và Quách Bằng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hạ Chí, mà mỗi người đều có chút bất ngờ, bởi mọi người cảm thấy, lúc này không phải Hạ Chí nên tọa sơn quan hổ đấu sao?
Đợi khi hai người Nhạc Nghị và Quách Bằng đấu tới lưỡng bại câu thương, Hạ Chí có thể vui vẻ làm người thắng cuối cùng.