Chương 136: Ngươi thất bại tới muốn khóc (2)
"Hiện tại bắt đầu, ba phút." Hạ Chí vẫn nhắm mắt như cũ, nhẹ bỗng nói ra mấy chữ này.
"Hạ lão sư, đây là ngươi tự tìm!" Nhạc Nghị nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó hắn ta nhắm thẳng về phía Hạ Chí, quả đấm to lớn mang theo phẫn nộ tàn nhẫn đập về phía Hạ Chí.
Một quyền này của Nhạc Nghị có tốc độ rất nhanh, mục tiêu chính là vai trái của Hạ Chí, cứ việc Nhạc Nghị rất tức giận, nhưng hắn ta vẫn có bảo lưu, mục tiêu cũng không phải những vị trí quan trọng như gương mặt hoặc ngực, mà chỉ là bả vai Hạ Chí.
"Quá trang bức, có phải hắn cho rằng Nhạc Nghị không dám động thủ?"
"Không biết, ta chỉ biết bộ dạng hiện tại của Hạ lão sư thật rất cần ăn đòn!"
"Ta cảm thấy lúc này hắn sẽ trang bức trang thành ngu ngốc, chờ mất mặt đi!"
...
Mỗi người đều cảm thấy Hạ Chí sẽ thua không thể nghi ngờ, Nhạc Nghị chỉ cần một quyền đã đủ để đánh ngã Hạ Chí đang đứng như gà một chân xuống đất, mặc dù là Vương Tử Quốc từng tận mắt nhìn thấy Hạ Chí đại phát thần uy, lấy sức một người đánh ngã ngàn người, lúc này cũng không nhịn được cảm thấy hơi lo lắng. Dù sao thì phương thức nghênh chiến kiểu Hạ Chí thật sự có chút thua thiệt.
Mắt thấy nắm đấm của Nhạc Nghị sẽ nện lên bả vai Hạ Chí, mà Hạ Chí đang nhắm mắt dường như không hề phát giác, rốt cục Vương Tử Quốc cũng không nhịn được thốt ra: "Hạ lão sư cẩn thận!"
Vừa nói ra lời này, Vương Tử Quốc đã cảm nhận được có mấy chục ánh mắt cùng phóng về phía hắn ta, mà rốt cục những người khác trong lớp thiên tài cũng xác định được, thằng này đã làm phản rồi, hiện tại tên gia hỏa này tuyệt đối đã trở thành fan não tàn của Hạ lão sư, xem ra thằng này thực sự bị đánh tới đầu óc tàn phế.
Ngay lúc Vương Tử Quốc vừa nói lời này ra khỏi miệng, rốt cục Hạ Chí cũng có phản ứng, hắn vẫn nhắm mắt lại như cũ, nhưng thân thể đột nhiên nghiêng một góc ba mươi độ, mà góc nghiêng này cũng dẫn đến một quyền của Nhạc Nghị trực tiếp thất bại.
Trong lòng mọi người lại thầm nói, đứng một chân mà có thể nghiêng ra góc độ này, sẽ trực tiếp ngã xuống đất đúng không?
Nhưng hiển nhiên Nhạc Nghị không hề có ý định chờ Hạ Chí tự mình ngã xuống, hắn ta lập tức ra quyền tiếp, lúc trước Nhạc Nghị ra quyền phải đánh về phía vai trái của Hạ Chí, mà Hạ Chí lại nghiêng một góc ba mươi độ về bên phải tránh một quyền này. Hiện tại, Nhạc Nghị trực tiếp ra quyền trái đánh về phía vai phải của Hạ Chí, hắn ta không tin lần này Hạ Chí còn có thể tránh thoát, trừ phi hắn trực tiếp ngã xuống đất từ phía bên phải!
"Nhạc Nghị cố lên, đánh ngã Hạ lão sư!" Bên phía lớp bốn khối mười hai có người hô to một tiếng, hiển nhiên người này cũng hy vọng Hạ Chí bị mất mặt, như vậy, bọn hắn sẽ không phải thấy mất mặt vì biểu hiện vừa rồi của Quách Bằng.
Mặc dù đám người lớp thiên tài không cổ vũ cho Nhạc Nghị, nhưng lúc này, trên cơ bản bọn hắn đều cảm thấy, Hạ Chí chắc chắn phải thua, đã có người bắt đầu nghĩ, nếu Hạ Chí thua, liệu hắn có thực sự rời khỏi lớp thiên tài hay không?
Thế nhưng, mọi người còn chưa kịp suy nghĩ quá nhiều đã phát hiện đúng là bản thân mình suy nghĩ nhiều, bởi vì Hạ Chí cũng không ngã xuống, hắn lại lấy góc nghiêng ba mươi độ tránh thoát một quyền này của Nhạc Nghị. Nhưng lần này, thân thể hắn không nghiêng về phía bên phải, mà là nghiêng về phía bên trái.
"ĐM, điều này sao có thể?"
"Cái này cũng quá giả đi!"
"Có phải ta nhìn lầm phương hướng rồi không? Có phải hắn vốn không động?"
"Vì sao không nhúc nhích? Không nhúc nhích hắn sớm đã bị đánh ngã!"
Một đám người nghị luận ầm ĩ, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc sao vị Hạ lão sư này có thể làm được? Hắn đứng một chân như vậy, lại có thể muốn nghiêng sang bên nào thì nghiêng sang bên ấy?
Hiển nhiên Nhạc Nghị cũng ngẩn người, mà lúc này đây, rốt cục hắn ta cũng ý thức được, tuy vị Hạ lão sư này rất kiêu ngạo, nhưng hiển nhiên hắn có vốn liếng để kiêu ngạo. Hắn ta có thể xác định, từ đầu đến cuối Hạ Chí chưa từng mở mắt, mà hết lần này tới lần khác cả hai lần Hạ Chí đều có thể chuẩn xác né tránh công kích của hắn ta, hơn nữa còn tránh thoát với phương thức không cách nào tưởng tượng nổi.
Cắn răng, rốt cục Nhạc Nghị cũng không tiếp tục công kích bả vai Hạ Chí, mà đánh thẳng một quyền về phía ngực Hạ Chí.
Thân thể vốn đang nghiêng của Hạ Chí đột nhiên trở nên thẳng tắp, sau đó, một quyền này của Nhạc Nghị lại rơi vào khoảng không. Cũng may Nhạc Nghị đã sớm có chuẩn bị tâm lý, tay trái đã lập tức đánh ra một quyền khác, lại thẳng đến ngực Hạ Chí.
Thân thể Hạ Chí đột nhiên ngửa ra sau, nửa thân trên đột nhiên nằm song song với mặt đất, chân sau thẳng tắp, lần này, thân thể hắn biến thành góc chín mươi độ tiêu chuẩn!
"Oa..." Một nữ sinh không nhịn được hét ầm lên, "Quá khốc!"
"ĐM, đây có phải thật hay không? Con lật đật cũng không thể cong thành chín mươi độ!" Một nam sinh đứng đó sợ hãi thán phục. Giờ khắc này, mấy chục người ngẩn người, điều này thật quá không thể tưởng tượng nổi, đây thật như đang diễn xiếc!
Mà lúc này đây, mọi người chỉ cảm thấy, chắc chắn Hạ Chí sẽ không ngã, chắc chắn hắn có thể một lần nữa đứng thẳng, mà chỉ một giây sau, sau khi Nhạc Nghị thu hồi nắm tay, quả nhiên Hạ Chí không phụ sự mong đợi của mọi người mà đứng thẳng người lên.
"Trâu, Hạ lão sư thật trâu!"
"Không phải người ta đang trang bức, mà người ta trâu thật!"
"Quách lão sư của chúng ta thật không cùng đẳng cấp!"
"Suỵt, Quách lão sư đang ở bên kia!"
Lúc này Quách Bằng đã được học sinh đỡ lên, hắn ta chỉ bị thương ở chân, cũng không phải thương thế đặc biệt nghiêm trọng gì, cho nên lúc này hắn ta cũng không lập tức tới bệnh viện mà ở đó quan sát tình huống của Hạ Chí. Mà biểu hiện khiến người ta sợ hãi thán phục của Hạ Chí, đương nhiên sẽ chỉ khiến tâm tình Quách Bằng càng thêm không xong.
"Hạ lão sư, lần này ta xem ngươi tránh thế nào!" Lúc này Nhạc Nghị lại hét lớn một tiếng, sau đó hắn ta quét chân, mãnh liệt quét về phía phần chân đang chạm đất của Hạ Chí!