Chương 137: Căn bản ta không cần tránh (1)
"Oa, quét chân trong truyền thuyết!"
"Một chiêu này của Nhạc Nghị hơi vô sỉ, thật không cách trốn!"
"Sao lại vô sỉ? Hạ lão sư cũng không nói không thể dùng đòn quét chân..."
"Cũng đúng, ta chỉ cảm thấy Hạ lão sư thực sự rất trâu bò, thua trận như thế thật đáng tiếc..."
"Trâu bò thì trâu bò, nhưng hắn quá kiêu ngạo, dù sao hắn cũng là giáo viên thể dục, nếu chỉ số thông minh không đủ..."
Khi đại chiêu của Nhạc Nghị vừa phát ra, mỗi người đều cảm thấy, lần này Hạ Chí thật không cách nào trốn tránh, nếu không có quy tắc hạn chế, có lẽ hắn còn có thể trực tiếp nhảy lên, nhưng rõ ràng Hạ Chí đã nói hắn sẽ không di chuyển dù chỉ một bước, nhảy lên cũng có thể tính là động, đúng không?
Trong lúc mọi người ồn ào nghị luận, đòn quét chân của Nhạc Nghị không ngoài dự liệu quét trúng cái chân duy nhất đang chạm đất của Hạ Chí, sau đó, mọi người lập tức nghe được một tiếng la thống khổ: "A!"
"Quả nhiên Hạ lão sư xong đời." Gần như mỗi người đều vô thức xuất hiện ý nghĩ này, nhưng chớp mắt sau, mọi người phát hiện không đúng, tiếng hét thống khổ kia nghe có vẻ không giống giọng của Hạ Chí.
Khi mọi người định thần nhìn lại, lập tức ngây dại, hiển nhiên, chuyện lại nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Chỉ thấy Nhạc Nghị đã ngồi dưới đất, hai tay ôm đùi phải của chính mình, vẻ mặt thống khổ vô cùng, mà Hạ Chí vẫn nhắm mắt như cũ, hai tay ôm ngực, một chân vẫn vững vàng trên mặt đất, một bộ phong khinh vân đạm.
"Ta vốn không cần tránh." Giọng nói của Hạ Chí rất thản nhiên, mà lúc này đây, mọi người đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Đúng là đòn quét chân của Nhạc Nghị đã quét trúng chân Hạ Chí, nhưng trong lúc chân chân va chạm, Hạ Chí một chút chuyện cũng không có, ngược lại Nhạc Nghị dường như đã bị thương. Bởi vì lúc này, dường như Nhạc Nghị muốn đứng lên cũng rất khó.
"Ta… ta chịu thua!" Nhạc Nghị cắn răng, cảm giác đau nhức truyền tới từ đùi phải khiến hắn ta thiếu chút nữa đã bật khóc. Chẳng qua, cũng may hắn ta vẫn có thể nhịn được không khóc. Nhưng lúc này, hắn ta đã ý thức được, giữa hắn ta và Hạ Chí vốn có khoảng cách không cách nào tưởng tượng được, ngay khoảnh khắc khi hắn ta quét trúng chân Hạ Chí, hắn ta cảm thấy bản thân mình đã quét trúng một ống sắt!
Không, thậm chí cái chân kia của Hạ Chí còn cứng hơn cả ống sắt, hơn nữa, nó càng có lực phản chấn mạnh hơn cả ống sắt, Nhạc Nghị rất rõ ràng, nếu không phải vừa rồi bản thân mình hơi thu lực, không xuất toàn lực, rất có thể cái chân này của hắn ta đã trực tiếp gãy mất. Mà bây giờ, tuy chân còn chưa gãy, nhưng vẫn bị thương không nhẹ.
"Về hàng đi." Hạ Chí lạnh nhạt nói một câu, sau đó quét mắt nhìn toàn bộ học sinh, "Hiện tại chúng ta chính thức bắt đầu học."
Lúc này, rốt cục Nhạc Nghị cũng cắn răng đứng dậy, khập khễnh trở lại đội ngũ. Mà lúc này, thân thể hai mươi tám học sinh đều vô thức đứng thẳng hơn một chút, Hạ Chí thoạt nhìn phong khinh vân đạm, hoàn toàn không đặt cuộc khiêu chiến vừa rồi trong lòng, nhưng chính vì thế mới càng khiến mọi người cảm thấy Hạ Chí cường đại. Biểu hiện không cách nào tưởng tượng nổi của Hạ Chí vừa rồi, mỗi người đều nhìn trong mắt, cũng khiến mỗi người cảm thấy Hạ Chí càng lợi hại hơn nhiều so với hiểu biết của bọn hắn.
"Trâu, thật trâu!" Bên phía lớp bốn khối mười hai có người tự lẩm bẩm, sau đó vô thức nhìn Quách Bằng cách đó không xa.
Sắc mặt Quách Bằng tái nhợt, sau đó hắn ta phân phó học sinh đang đỡ hắn ta: "Đưa ta tới bệnh viện!"
Quách Bằng vốn muốn thấy một màn Hạ Chí bị bêu xấu, thế nhưng thực tế, chuyện đã xảy ra lại khiến Quách Bằng hơi tuyệt vọng.
"Có lẽ trong số các ngươi sẽ có ít người cảm thấy, bản thân mình có bản lĩnh không tệ lắm trên một thể dục hạng mục nào đó, tựa như Nhạc Nghị cảm thấy bản thân mình là thể dục toàn năng chân chính. Nhưng bây giờ, ta nói cho các ngươi biết, ở trong mắt ta, thật ra các ngươi chẳng khác nhau bao nhiêu. Bởi vì trong mắt của ta, bất luận là hạng mục các ngươi mạnh nhất hay hạng mục các ngươi kém nhất, thật ra đều rất kém." Khi Hạ Chí dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra những lời này, lại khiến đám học sinh lớp thiên tài cảm thấy không cách nào phản bác, bởi vừa rồi Hạ Chí đã chứng minh với bọn hắn, ở trước mặt Hạ Chí, hạng mục tối cường của Nhạc Nghị cũng không chịu nổi một kích.
Trong lòng Nhạc Nghị ít nhiều còn có chút không phục, tuy hắn ta kém Hạ Chí, nhưng cũng không thể tính là quá kém cỏi, đúng không? Đáng tiếc, hắn ta hiểu được một cái đạo lý, người thua không cách nào phản bác lời người thắng, ai bảo ban nãy hắn ta thua thảm như vậy đâu?
"Chính vì trong mắt ta, dù là hạng mục gì các ngươi cũng đều rất kém, bởi vậy, từ giờ trở đi, ta sẽ cho các ngươi tự lựa chọn một hạng mục, hạng mục này không nên là hạng mục các ngươi cho rằng bản thân mình khá am hiểu, bởi trên thực tế, các ngươi vốn không am hiểu bất kỳ hạng mục gì." Giọng nói của Hạ Chí tiếp tục truyền vào trong tai mỗi người, "Các ngươi chỉ cần lựa chọn một hạng mục bản thân mình thích nhất, mà trong một năm tới, tất cả tiết thể dục của các ngươi đều sẽ chỉ luyện hạng mục này."
Đám người lớp thiên tài ngẩn ngơ, này… đây là ý gì? Vì sao bọn hắn nghe mà không rõ lắm?
"Hạ lão sư, mỗi người chúng ta đều thích hạng mục không giống nhau." Một nữ sinh không nhịn được mở miệng nói.
"Ta không yêu cầu các ngươi phải thích giống nhau, mỗi người các ngươi đều có thể lựa chọn hạng mục mình thích, không cần chọn giống người khác." Hạ Chí không chút hoang mang nói: "Trên thực tế, bất kỳ hạng mục thể dục nào, chỉ cần sắp xếp hợp lý đều có thể đạt tới mục tiêu rèn đúc thân thể. Mà ta hi vọng mỗi người các ngươi đều có thể chuyên chú với một loại hạng mục, bởi vì đệ tử của ta, ít nhất cũng phải ưu tú trên một phương diện nào đó. Mà lấy tư chất của các ngươi, các ngươi chỉ có thể ưu tú trên một phương diện, đối với các ngươi, toàn năng là yêu cầu quá cao."