Chương 145: Ta lại càng thích lớn (1)
"Ngươi lại đang làm cái gì?" Thu Đồng trừng mắt nhìn Hạ Chí, thật sự buồn bực, buổi sáng đã bị tên khốn nạn này chọc tức không biết bao nhiêu lần, hiện tại vất vả lắm mới kết thúc công việc buổi sáng, thế mà tên hỗn đản này còn muốn tới thêm lần nữa!
"Đồng Đồng, ta tới đi ăn cơm trưa với ngươi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Ngươi nhất định phải ăn cơm đúng giờ mới có thể giữ vững vóc người xinh đẹp, nếu không một khi gầy đi, vóc dáng tuyệt đối sẽ không tốt như hiện tại."
"Ta hỏi vì sao ngươi lại gọi Vương Tử Quốc tới đây!" Chuyện Thu Đồng bất mãn nhất chính là tên gia hỏa này rất thích giả vờ, biết rõ nàng không nói tới chuyện ăn cơm, thế nhưng lại cứ làm bộ không biết. Còn có, vóc người nàng có tốt hay không, thì liên quan quái gì tới tên khốn nạn này? Nàng còn chưa phải bạn gái hắn đâu, vậy mà hắn lại có thể quan tâm thân hình nàng hơn cả nàng!
Không đúng, cái gì gọi là còn chưa phải bạn gái hắn, nàng mãi mãi cũng không phải bạn gái hắn!
"À, ta có chút việc muốn nói với hắn ta, bởi vì ta muốn tới chỗ ngươi, vì vậy thuận tiện kêu hắn ta tới đây luôn, tiết kiệm thời gian." Hạ Chí bày ra vẻ mặt rất tùy ý nói.
"Ngươi không thể lấy thời gian đi tới phòng phát thanh để trực tiếp đi tìm Vương Tử Quốc sao?" Thu Đồng tức giận nói.
Biết rõ Hạ Chí đang cố ý biến chuyện này thành không người không biết, Thu Đồng cũng lười tiếp tục truy cứu chuyện này, lập tức nói sang chuyện khác: "Quên đi, ta hỏi ngươi, ngươi tìm Vương Tử Quốc làm gì? Ngươi đừng nói cho ta, ngươi lại muốn đuổi Vương Tử Quốc!"
Hiển nhiên Thu Đồng cũng không biết hiện tại Vương Tử Quốc đã rất nghe lời Hạ Chí, nàng chỉ biết trước đó Vương Tử Quốc đã từng có xung đột với Hạ Chí, còn tưởng gia hỏa Hạ Chí này lại định đuổi thêm một đệ tử khác, khiến lớp thiên tài trống ra một vị trí, sau đó đem đi đấu giá.
"Đồng Đồng, trưa nay chúng ta đi đâu ăn cơm đây?" Hạ Chí lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Ra bên ngoài ăn hay là tới căn tin? Nếu không chúng ta quay về ký túc xá, ngươi nấu cơm cho ta ăn?"
"Không ai đi ăn cơm chung với ngươi!" Thu Đồng tức giận nói, rốt cuộc tên hỗn đản này có biết nói chuyện không vậy, cái gì gọi là nàng nấu cơm cho hắn ăn, người ta theo đuổi con gái không phải đều là tự tay nấu cơm cho nữ hài tử ăn sao?
"Hạ lão sư, hiệu trưởng." Vào lúc này, giọng nói hơi có vẻ thấp thỏm truyền đến từ cửa, là Vương Tử Quốc đã xuất hiện bên ngoài.
Lúc này đúng là Vương Tử Quốc có chút bất an, vị Hạ lão sư này đột nhiên dùng đài phát thanh gọi hắn ta đến phòng làm việc của hiệu trưởng, khiến hắn ta lo lắng sợ có chuyện gì không tốt xảy ra.
"Đi vào đi!" Thu Đồng thấy Vương Tử Quốc, mở miệng nói.
"Không cần vào." Hạ Chí lại tiếp lời ngay, sau đó hắn cầm một cây bút từ trên bàn làm việc của Thu Đồng, lại tiện tay giật một tờ giấy trắng, nhanh chóng viết một chút gì đó lên phía trên. Cuối cùng hắn đi tới cửa, đặt tờ giấy trắng trước mặt Vương Tử Quốc: "Cho ngươi ba giây đồng hồ, nhớ kỹ nó."
Vương Tử Quốc sửng sốt, sau đó vội vàng nhìn về phía nội dung trên tờ giấy trắng.
Vừa xem hết, giấy trắng đã bị Hạ Chí thu lại, sau đó Vương Tử Quốc nghe được giọng nói của Hạ Chí: "Tốt rồi, ngươi có thể đi."
"Vâng, vâng." Vương Tử Quốc có chút sững sờ, nhưng vẫn không hỏi nhiều, xoay người rời khỏi.
Hạ Chí bỗng vò vò, giấy trắng trong tay như đột nhiên biến mất, mà Thu Đồng cũng không chú ý tới điểm này, chỉ có chút tức giận mắng hỏi: "Ngươi cho hắn ta xem cái gì?"
"Honey, ngươi muốn biết sao?" Hạ Chí quay đầu nhìn Thu Đồng, hỏi rất chăm chú.
"Không muốn biết!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, nàng mới không bị tên khốn nạn này lừa.
"À, vậy thì tốt quá, ta đang không muốn nói cho ngươi biết đây." Hạ Chí cười xán lạn, "Đồng Đồng, vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm đi!"
"Ta không ăn!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, nàng đã bị tên khốn nạn này chọc tức no rồi.
"Không ăn thật sao?" Hạ Chí hỏi rất nghiêm túc.
"Không ăn!" Thu Đồng không hề ý thức được, bộ dáng hiện tại của nàng rất giống người đang nổi giận với bạn trai.
"Ừm, được rồi, vậy ta đi ăn." Hạ Chí nói xong lời này lại xoay người rời đi.
"Hỗn đản chết tiệt!" Lúc này, Thu Đồng thật sự tức tới không muốn ăn cơm, đây là hạng người gì vậy, sao lại đáng giận như thế, nguyên sáng hôm nay, đây đã là lần thứ ba hắn chuồn mất! Chuồn mất cũng thôi đi, thế nhưng hết lần này tới lần khác cứ một thời gian tên hỗn đản này lại trở về một lần, sau đó lại chạy mất, có người nào đáng giận như hắn sao?
Thu Đồng ngồi trong phòng làm việc thở dài, nàng phát hiện mình cần tìm một người để than thở, nếu không rất có thể nàng sẽ bị Hạ Chí chọc tức chết. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đối tượng nàng có thể than thở chuyện như vậy, cùng lắm nàng chỉ có thể tìm được một, vì vậy, nàng liền bấm số điện thoại của Hàn Tiếu.
Khiến Thu Đồng hơi buồn bực là, vậy mà Hàn Tiếu lại không nhận điện thoại. Rơi vào đường cùng, Thu Đồng buộc lòng phải cúp điện thoại, tiếp tục thở dài.
"Không đúng, cho tới bây giờ Hàn Tiếu chưa bao giờ không nghe điện thoại, trừ phi di động tắt máy, nhưng hiện tại di động của Hàn Tiếu không bị tắt nguồn." Đột nhiên Thu Đồng cảm thấy không đúng lắm, suy nghĩ một chút, nàng lại một lần nữa bấm số điện thoại của Hàn Tiếu.
"Số máy quý khách vừa gọi đã khóa máy..." Trong điện thoại truyền tới một giọng nói khiến Thu Đồng ngẩn ra. Vì sao vừa rồi còn có thể gọi được, hiện tại lại đột nhiên tắt máy?
Tiếp tục gọi, máy vẫn đang khóa, điều này khiến Thu Đồng có chút bận tâm, không phải Hàn Tiếu đã xảy ra chuyện gì đấy chứ? Chẳng lẽ có ai đó đã trộm mất di động của nàng?