Chương 149: Ngươi bị sa thải (1)
Thật ra lúc này, bên bờ hồ Minh Nhật có không ít học sinh, có mấy đôi tình nhân đang lãng mạn bên hồ, cũng có người đọc sách bên hồ. Trong trường học này vẫn có học sinh nghiêm túc học tập, đương nhiên, cũng có người thuần túy là thích ngồi bên hồ.
Thân là lão sư hào quang chính thịnh nhất hiện nay ở trường trung học phổ thông Minh Nhật, khi Hạ Chí xuất hiện bên hồ, thật ra những người này đều chú ý tới, mà bây giờ, bọn hắn cũng đều thấy rõ ràng, một mỹ nữ lão sư xuất hiện ở bên cạnh ghế dài.
Một thân váy ngắn màu vàng nhạt hiện rõ đường cong tương đối khá còn có cặp đùi đẹp trắng nõn của nữ lão sư này, gương mặt trái xoan được trang điểm hơi đậm một chút, nhưng vẫn không mất đi vẻ mỹ lệ. Mà so sánh ra, dường như giọng nói của ả càng thêm động lòng người, chẳng qua, dường như những thứ này cũng bình thường, thân là một lão sư âm nhạc, có giọng nói dễ nghe cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Không sai, vị nữ lão sư này chính là một trong những lão sư âm nhạc của trường trung học phổ thông Minh Nhật, trên cơ bản mỗi học sinh đều biết tên của ả, ả tên Phạm Hiểu Phương, trên thực tế, trong vài năm trước đây, vị mỹ nữ lão sư âm nhạc này vẫn luôn là nhân vật phong vân trong trường trung học phổ thông Minh Nhật, bởi vì trước đó ả chính nữ lão sư xinh đẹp nhất trường trung học phổ thông Minh Nhật. Mà thân là lão sư âm nhạc, khi ả trang điểm dường như càng cụ bị cảm giác nghệ thuật, luôn gợi cảm hơn những nữ lão sư đã trang điểm khác một chút. Bởi vậy, trong vài năm trước đây, có thể nói Phạm Hiểu Phương là nữ thần trong lòng đám nam sinh và nam lão sư trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Nhưng học kỳ này, trên cơ bản, vị mỹ nữ lão sư âm nhạc này đã bị người quên lãng, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Thu Đồng xuất hiện, bởi vì cái gọi là có so sánh sẽ có đẹp hơn, trên thực tế, có so sánh cũng sẽ có xấu hơn, vốn dĩ tất cả mọi người cảm thấy Phạm Hiểu Phương đã rất đẹp, nhưng Thu Đồng vừa xuất hiện, mọi người lại phát hiện, dường như vị Phạm lão sư này cũng không đẹp như vậy, bởi vì so sánh với Thu Đồng, chênh lệch giữa hai bên thực sự quá lớn. Đến lúc này, dĩ nhiên trên cơ bản Phạm Hiểu Phương đã bị người lãng quên mất.
Trên cơ bản, trước mắt, dưới ánh mắt của đám nam sinh, người duy nhất có thể khiêu chiến địa vị của mỹ nữ hiệu trưởng cũng chỉ có Mạc Ngữ. Chẳng qua mọi người cảm thấy, căn bản Mạc Ngữ và Thu Đồng không phải mẫu mỹ nữ cùng một loại hình, hơn nữa, một giáo hoa đẹp nhất và một hiệu trưởng đẹp nhất, giữa hai người hoàn toàn không có xung đột. Về phần nữ lão sư xinh đẹp Phạm Hiểu Phương này, vậy thì xin lỗi, chỉ có thể ném vào trong góc phòng.
Mà bây giờ, thấy Phạm Hiểu Phương lại có thể chủ động chào hỏi Hạ Chí, mọi người không khỏi nói thầm trong lòng, tựa hồ Phạm lão sư này có hứng thú với Hạ lão sư? Nhưng vấn đề là, Hạ lão sư người ta là bạn trai của mỹ nữ hiệu trưởng, Phạm lão sư làm vậy là muốn tìm đường chết sao?
Lúc này, mọi người đang suy đoán xem liệu Hạ Chí sẽ đáp lại như thế nào đây? Phải biết rằng, hiện tại Hạ Chí đang nằm trên ghế dài, trên ghế dài cũng gần như không còn chỗ trống, nếu hắn đồng ý để Phạm Hiểu Phương ngồi xuống, vậy thoạt nhìn sẽ có chút mập mờ.
Vì thế, đã có người lấy điện thoại di động ra, cũng mở ứng dụng chụp ảnh, chỉ chờ Phạm Hiểu Phương ngồi xuống, sau đó bọn họ sẽ chụp ảnh ngay. Đến lúc đó nhất định phải cho mỹ nữ hiệu trưởng nhìn xem, đả kích Hạ Chí kiêu căng một chút.
Tuy nói không ít học sinh đều cảm thấy Hạ Chí rất lợi hại, nhưng rất nhiều người cảm thấy Hạ Chí càng hơi kiêu ngạo một chút, nếu có cơ hội đả kích vị Hạ lão sư này, bọn hắn nhất định sẽ nắm lấy cơ hội.
Hạ Chí nằm trên ghế dài ngay cả mắt cũng không mở ra, sau đó, giọng nói lạnh nhạt lại truyền rõ vào trong tai mỗi người: "Không thể."
Đơn giản, dứt khoát, cũng rất rõ ràng cự tuyệt yêu cầu của Phạm Hiểu Phương.
Rõ ràng Phạm Hiểu Phương đã ngẩn người, hiển nhiên ả không ngờ tới Hạ Chí lại dứt khoát cự tuyệt như vậy, ả biết bản thân mình không được xinh đẹp như Thu Đồng, nhưng ả cũng biết, nam nhân thông thường đều sẽ không cự tuyệt một nữ nhân xinh đẹp chủ động đến gần, cho dù nam nhân này đã có mỹ nữ bạn gái cũng không ngoại lệ.
"Hạ lão sư..." Phạm Hiểu Phương có chút không cam lòng, ả cũng không muốn cứ rời khỏi như vậy.
"Ta muốn lẳng lặng." Hạ Chí vẫn nhắm mắt lại như cũ, thản nhiên nói.
Muốn lẳng lặng?
Không ít người thầm nói, không thể lời nói nào mới mẻ hơn sao? Tiết mục ngắn lẳng lặng này đã đứng đầy đường rồi.
Phạm Hiểu Phương cũng thầm khinh bỉ Hạ Chí, nhưng trên mặt ả vẫn lộ ra nụ cười có chút quyến rũ, giọng nói cũng càng thêm kiều mị: "Hạ lão sư, thật trùng hợp, thật ra trước đây nhũ danh của ta là Lẳng Lặng..."
"Đúng không?" Rốt cục Hạ Chí cũng mở mắt, sau đó ngồi dậy nhìn Phạm Hiểu Phương, một bộ rất hứng thú hỏi, "Ngươi là Lẳng Lặng?"
"Hạ lão sư, đúng là nhũ danh của ta tên Lẳng Lặng." Phạm Hiểu Phương thản nhiên cười cười, "Hiện tại ta có thể ngồi đây..."
Phạm Hiểu Phương còn chưa nói xong, đã nghe được Hạ Chí đang nói như lẩm bẩm: "Thì ra Lẳng Lặng xấu như vậy, ta sẽ không bao giờ muốn Lẳng Lặng nữa."
Đáng thương cho Phạm Hiểu Phương còn tưởng Hạ Chí có hứng thú với ả, nghe được câu này, ả thiếu chút nữa đã hộc máu tại chỗ, cái gì gọi là xấu như vậy? Sao ả lại xấu được?
Ở đó xem náo nhiệt học sinh, cũng ngẩn người, Hạ lão sư này hoàn toàn không dựa theo kịch bản, lúc đầu bọn hắn còn nghĩ Hạ Chí và Phạm Hiểu Phương sẽ chuẩn bị lẳng lặng mập mờ một chút, nhưng đột nhiên Hạ Chí thốt ra một câu như vậy…