Chương 150: Ngươi bị sa thải (2)
Mà dù là những người đứng xem cũng cảm thấy Hạ Chí nói như vậy ít nhiều gì cũng có chút quá đáng, tuy quả thật Phạm lão sư này không xinh đẹp như mỹ nữ hiệu trưởng, nhưng cũng không thể nói là xấu xí, càng không đến mức nói người ta xấu như vậy, đây không phải là định khiến Phạm lão sư người ta giận chết sao?
"Hạ lão sư, ngươi có ý gì? Có người nào nói như ngươi vậy sao?" Rốt cục sắc mặt Phạm Hiểu Phương cũng biến đổi, mặc kệ là nữ nhân nào bị người khác nói xấu như vậy chắc chắn cũng sẽ rất tức giận, đặc biệt là nữ nhân vẫn cảm thấy bản thân mình xinh đẹp, đột nhiên bị một nam nhân nói mình rất xấu, đương nhiên sẽ càng tức giận hơn.
"Đừng phiền ta." Hạ Chí lại lần nữa nằm xuống trên ghế dài, "Ta đang muốn Đồng Đồng."
Ha ha!
Cách đó không xa có nữ sinh không nhịn được bật cười, Hạ lão sư này thật thú vị, hắn đúng là nói được thì làm được, đã nói không muốn Lẳng Lặng thì sẽ không muốn Lẳng Lặng nữa. Về phần Đồng Đồng hắn muốn, khẳng định chính là Thu Đồng.
"Hạ Chí..." Rốt cục Phạm Hiểu Phương cũng nổi giận, giọng nói không tự chủ được trở nên cao hơn.
"Đừng gọi, ngươi đã bị sa thải." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Cái gì?" Phạm Hiểu Phương cho rằng mình nghe lầm.
Mà những người khác bên hồ cũng có chút buồn bực, sau khi Hạ lão sư này đuổi học sinh, hiện tại lại muốn đuổi lão sư?
"Phạm Hiểu Phương, vì ngươi nỗ lực dụ dỗ bạn trai của hiệu trưởng mà bị đuổi việc, đồng thời bị đuổi việc còn có bạn trai của ngươi Quách Bằng." Hạ Chí vẫn nhắm mắt lại như cũ, giọng nói lại rất rõ ràng, "Không nên tiếp tục làm phiền ta, nếu không ta sẽ ném ngươi vào trong hồ."
"Ngươi, sao ngươi..." Phạm Hiểu Phương biến sắc, sao Hạ Chí lại biết chuyện giữa ả và Quách Bằng, phải biết rằng, những người khác trong trường đều cho rằng ả vẫn còn độc thân đây.
Hạ Chí không tiếp tục quan tâm tới Phạm Hiểu Phương, một bộ đã ngủ.
Phạm Hiểu Phương khẽ cắn môi, rốt cục cũng xoay người rời đi, ả không muốn bị đuổi việc như vậy, vì thế ả quyết định đi tìm hiệu trưởng Thu Đồng.
Bên hồ lại yên tĩnh lại, mà trên diễn đàn Minh Nhật, tin tức bát quái này lại bắt đầu lan truyền nhanh chóng.
Bởi vì dụ dỗ bạn trai của hiệu trưởng mà bị đuổi việc, lý do đuổi việc hiếm thấy này cũng nhanh chóng bốc lửa trong trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Ở một thành thị nào đó phía tây nam, trong nhà hàng Tây, Hàn Tiếu nhìn bữa tiệc lớn trước mắt nhưng lại không có cảm giác muốn ăn. Thoạt nhìn, nhất cử nhất động của soái ca Đoan Mộc An đối diện đều ưu nhã như vậy, đẹp trai như vậy, nhưng Hàn Tiếu luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
"Hàn tiểu thư, bò bít tết không hợp khẩu vị của ngươi sao?" Lúc này Đoan Mộc An nhìn Hàn Tiếu, mở miệng hỏi.
"A, không phải, chỉ là ta không quá đói." Hàn Tiếu vội vàng lắc đầu, nhưng nàng mới vừa dứt lời, dường như bụng nàng đã kháng nghị, mặc dù không có tiếng động rõ ràng nhưng cảm giác đói bụng này rất mãnh liệt, vô cùng chân thực.
Đoan Mộc An đặt dĩa xuống, khe khẽ thở dài: "Được rồi, ta biết trong lòng ngươi có nghi ngờ, ngươi không chỉ xinh đẹp, hơn nữa còn thông minh, ta vốn định đợi ăn cơm xong lại nói thật với ngươi, nhưng bây giờ, ta vẫn nên nói trước thì hơn."
"Ách, cái kia… Đoan Mộc soái ca, ngươi muốn nói gì?" Hàn Tiếu có chút buồn bực.
"Hàn tiểu thư, cũng không phải ta ngẫu nhiên xuất hiện bên cạnh ngươi, mà chuyện túi tiền cộng thêm chứng minh nhân dân của ngươi bị trộm, cũng không phải ngẫu nhiên. Ta biết ngươi đang điều tra một chuyện, nhưng có ít người không hy vọng ngươi tiếp tục điều tra..." Đoan Mộc An còn chưa dứt lời, Hàn Tiếu bỗng nhiên dùng dĩa tàn nhẫn gõ một cái trên bàn.
"Ta biết ngay, ta biết ngay là có âm mưu!" Hàn Tiếu có vẻ hơi hưng phấn, "Đoan Mộc soái ca, ngươi nói tiếp đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Có phải ngươi biết thân phận của Hạ Chí? Trước đây hắn là đặc công? Sát thủ? Hay là nhân viên nghiên cứu bí mật gì đó? Hay là người ngoài hành tinh? Ai ya, có phải ngươi đến từ sở nghiên cứu thần bí gì đó, mà Hạ Chí chính là người đã trốn ra từ sở nghiên cứu của các ngươi, đúng không? Hay là..."
Hình thức não động của Hàn Tiếu hoàn toàn không dừng được, Đoan Mộc An không thể không nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mới khiến Hàn Tiếu ngừng lại.
"A, cái kia… để hình thức não động của ta dừng một lát, ta ăn trước." Đột nhiên Hàn Tiếu lại cảm thấy muốn ăn, sau đó nàng bắt đầu ăn uống như vũ bão, không hề có hình tượng thục nữ, đương nhiên, nàng vốn cũng không phải thục nữ.
Mười phút sau, rốt cục Hàn Tiếu cũng lấp đầy bụng, lại đặt dĩa xuống, nàng lại gấp gáp không thể chờ đợi nổi truy vấn: "Ôi, Đoan Mộc soái ca, nhanh nói cho ta, rốt cuộc Hạ Chí là ai?"
"Hàn tiểu thư, ngươi biết Hạ Chí sao?" Đoan Mộc An mở miệng hỏi.
"À, cũng không tính là quen biết, chẳng qua dường như hắn là bạn trai của bạn thân ta..." Hàn Tiếu không cẩn thận nói ra, ngay sau đó nàng lại cảm thấy không đúng, "Ách, cái kia… Đoan Mộc soái ca, hay là tạm thời đừng nói những chuyện này, ngươi nói cho ta đi, trước đây rốt cuộc Hạ Chí là ai?"
"Việc này một lời khó nói hết." Đoan Mộc An cười nhạt một tiếng, "Chẳng qua, chúng ta có rất nhiều thời gian, Hàn tiểu thư, ta đi toilet trước, sau khi trở về, ta sẽ từ từ nói cho ngươi."
Đoan Mộc An nói xong lại đứng lên, xoay người chuẩn bị rời khỏi, nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ sau lưng Hàn Tiếu: "Trước khi rời đi, ngươi không nên trả lại túi cho Hàn tiểu thư sao?"
Nghe được giọng nói này, Hàn Tiếu vô thức quay đầu nhìn thoáng qua, vừa nhìn nàng đã sửng sốt, sau đó vội vã quay đầu, lại nhìn về phía Đoan Mộc An. Mà giờ khắc này, Đoan Mộc An cũng vừa quay đầu, nhìn mặt của Đoan Mộc An, lại nhìn mặt một người khác, trong lúc nhất thời Hàn Tiếu có chút ngu si. Này… đây là có chuyện gì? Nàng đã bị hoa mắt hay đang nằm mơ?