Dị Năng Giáo Sư

Chương 154: Ngươi ngủ sofa ta ngủ giường (2)

Chương 154: Ngươi ngủ sofa ta ngủ giường (2)


Hạ Chí ngược lại không đuổi theo, nhìn bóng lưng mỹ lệ của Thu Đồng, Hạ Chí tự lẩm bẩm: "Đồng Đồng thực sự là càng nhìn càng xinh đẹp, nếu hiện tại ta nói cho nàng biết, thật ra Đoan Mộc An không phải biến thái, hơn nữa hắn ta chỉ là tiểu nhân vật, không biết nàng có tới đánh ta không? Tuy chắc chắn nàng đánh không lại ta, nhưng đánh nhau với nàng dường như cũng không tốt lắm… Ừm, vậy vẫn không nên nói cho nàng biết thì hơn."
Trong lúc lầm bầm lầu bầu, Hạ Chí cũng đứng lên, biểu tình hài hước trên mặt cũng dần dần biến mất, hắn chậm rãi quay đầu, ngẩng đầu nhìn bầu trời hướng tây nam: "Các ngươi thật cho rằng ta tới nơi này vì trốn các ngươi sao? Thật đúng là buồn cười mà."
Xoay người, Hạ Chí cũng rời khỏi hồ, vừa bước vào vươn trường, đã có một người đi tới trước mặt hắn, từ rất xa đã chào hỏi Hạ Chí: "Hạ lão sư!"
Người này lại chính là Phương Đắc Thắng, hắn ta bước nhanh tới, rất nhanh đã đi tới trước mặt Hạ Chí, thoạt nhìn có vẻ hơi lo lắng: "Hạ lão sư, hiện tại ngươi có rảnh không? Ta có chút chuyện muốn trưng cầu ý kiến của ngươi một chút."
"Phương chủ nhiệm, vừa đi vừa nói chuyện đi." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Ta nghĩ hẳn là ngươi muốn nói với ta chuyện giữa Phạm Hiểu Phương và Quách Bằng đúng không."
"Đúng, chính là chuyện này." Phương Đắc Thắng gật đầu, "Hạ lão sư, thật ra, nói thật, hiện tại phần lớn lão sư trường trung học phổ thông Minh Nhật đều không hợp cách, ta đã lập một danh sách, vốn định từng bước từng bước đuổi những lão sư này, mà Phạm Hiểu Phương và Quách Bằng cũng nằm trong danh sách, ta cũng hy vọng có thể đuổi việc bọn hắn. Nhưng Phạm Hiểu Phương còn dễ nói, Quách Bằng lại hơi phiền toái, nếu Quách Bằng cũng bị đuổi việc, trường chúng ta thật không đủ giáo viên thể dục. Hiện tại muốn thông báo tuyển dụng cũng chưa chắc có thể kịp tuyển người mới."
Ngay cả Phương Đắc Thắng cũng cảm thấy khổ não, Hạ lão sư này làm việc quá cấp tiến, hơn nữa còn không thương lượng với bất kỳ người nào, nhưng vấn đề là mặc dù ban nãy hiệu trưởng đã nói với hắn ta, chuyện này do hắn ta làm chủ, nhưng hắn ta vẫn không muốn đắc tội với Hạ Chí. Một phần là vì dù gì Hạ Chí cũng là bạn trai của Thu Đồng, mà một phần khác, Phương Đắc Thắng cảm thấy Hạ Chí đã mang tới sức sống mới cho trường trung học phổ thông Minh Nhật, mặc dù hiện tại chưa biết loại sức sống mới này là tốt hay xấu, nhưng hắn ta cảm thấy kiểu gì cũng tốt hơn bầu không khí trầm lặng giữa đám sư sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật trước kia.
Vì thế, tuy Phương Đắc Thắng không muốn một lúc đuổi việc cả hai vị lão sư, nhưng hắn ta vẫn muốn thương lượng với Hạ Chí trước một chút.
"Phương chủ nhiệm, thật ra ta cũng đang muốn nói chuyện này với ngươi." Hạ Chí mỉm cười, "Đối với các lão sư khác, ta không phát biểu ý kiến, dù sao chuyên môn của ta cũng là thể dục, nhưng hiện tại, trong số giáo viên thể dục trường trung học phổ thông Minh Nhật, ta kiến nghị trừ ta ra, ngươi nên đuổi việc tất cả đi."
"A?" Phương Đắc Thắng há to miệng, "Toàn bộ… đuổi việc toàn bộ?"
Tuy nói trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng không có nhiều giáo viên thể dục lắm, một khối chỉ chừng hai người, lớp mười hai là ngoại lệ, vốn cộng thêm Hạ Chí là có ba người, nhưng thoáng cái đã đuổi việc toàn bộ cũng quá khoa trương đi.
"Không sai, đuổi việc toàn bộ đi." Hạ Chí gật đầu chắc chắn.
"Này… Hạ lão sư, tuy những giáo viên thể dục khác có tố chất quá bình thường, nhưng một lúc đuổi việc toàn bộ sẽ ảnh hưởng tới môn thể dục của các học sinh. Hơn nữa, cuộc thi bóng rổ giữa các trường trung học phổ thông cũng sắp bắt đầu, đây vẫn là hạng mục thể dục quan trọng nhất trường chúng ta..." Trên mặt Phương Đắc Thắng ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ, trình độ thể dục của Hạ lão sư này rất lợi hại, nhưng hắn không thể dùng trình độ của chính mình để so sánh với tất cả giáo viên thể dục khác.
"Phương chủ nhiệm, việc thi đấu bóng rổ ngươi không cần lo lắng, ta đã tìm được huấn luận viên tốt nhất cho đội bóng, về phần giáo viên thể dục, ngươi cũng không cần lo lắng, ừm, như vậy đi, nửa giờ sau, ngươi tới phòng làm việc của hiệu trưởng, ta sẽ cho ngươi một danh sách, đó là danh sách giáo viên thể dục ta đã chọn sẵn." Hạ Chí không đợi Phương Đắc Thắng nói xong đã tiếp lời của hắn ta.
Phương Đắc Thắng nhất thời ngây ngẩn cả người, dường như Hạ lão sư này đã sắp xếp xong tất cả?
Há miệng, cuối cùng Phương Đắc Thắng không tiếp tục hỏi thăm nữa, chỉ mở miệng nói: "Vậy, được rồi, Hạ lão sư, nửa giờ sau ta sẽ lại đi tìm ngươi."
"Phương chủ nhiệm, đợi lát nữa gặp." Hạ Chí bước đi, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của Phương Đắc Thắng.
Phương Đắc Thắng không khỏi lắc đầu, Hạ lão sư này luôn khiến người ta cảm thấy cạn lời, cũng không biết hiệu trưởng tìm được một người bạn trai như vậy từ đâu ra, ánh mắt nàng thực sự tương đối độc đáo.
Hạ Chí cũng không tới phòng làm việc của hiệu trưởng, mà đi tới cổng trường, trực tiếp đi vào phòng bảo vệ.
"Hôm nay ngươi thả một người vào." Hạ Chí nhìn người què, giọng điệu bình tĩnh.
"Ta không ngăn được nàng." Người què trả lời.
"Rất tốt, hiện tại ta tới nơi này là để nói cho ngươi biết, cho dù người kia không phải nàng, chỉ cần là người ngươi không ngăn được, đều trực tiếp thả vào." Giọng điệu của Hạ Chí rất thản nhiên, "Gần đây có thể sẽ xuất hiện tương đối nhiều người như vậy."
"Bọn hắn không biết ngươi ở nơi này sao?" Trong giọng nói của người què có chút khó hiểu.
"Chính bởi vì bọn hắn biết cho nên bọn hắn mới xuất hiện." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, sau đó đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cách đó không xa, "Xem, hiện tại đã có người tới."
Người què cũng quay đầu, ba người đang chậm rãi đi về phía bên này, trong đó có hai người đều là người quen của Hạ Chí trước đây, chính là tên bàn tử và thủ hạ của hắn ta Lão Thất. Nhưng bây giờ, bàn tử và Lão Thất đều đi theo phía sau người thứ ba.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất