Chương 155: Học tập loại nghệ thuật này một chút (1)
Đây là một nam tử gầy gò chừng ba mươi tuổi, thoạt nhìn tướng mạo khá bình thường, nhưng khi hắn ta chậm rãi đi tới, trong không khí mơ hồ tràn ngập một luồng áp lực không cách nào nói rõ được, rõ ràng hô hấp rất bình thường, nhưng lại khiến người ta có cảm giác sắp hít thở không thông.
Đương nhiên, thật ra loại cảm giác này là cảm nhận của bàn tử và Lão Thất đang đi phía sau nam tử này, mà Hạ Chí và người què lại đều dùng ánh mắt rất bình thường nhìn người đến.
Hạ Chí không chút hoang mang đi ra khỏi phòng bảo vệ, người què cũng đi ra, mà lúc này, nam tử gầy gò cũng dừng bước lại ở vị trí cách bọn họ không tới ba mét.
Nam tử gầy gò nhìn Hạ Chí, ánh mắt có chút kỳ dị, cứ như vậy đủ mười giây đồng hồ, rốt cục nam tử gầy gò mới mở miệng: "Bàn tử nói, có một người tên Hạ Chí nói muốn khiến Bàng môn biến mất. Ta cho rằng mình nghe lầm, lại không nghĩ tới thật là ngươi."
Hạ Chí không nói gì, chỉ nhìn nam tử gầy gò, trong ánh mắt mơ hồ có vài phần mỉa mai.
"Tuy ta cảm thấy ngươi bây giờ vốn không có tư cách nói những lời này, nhưng vì lý do cẩn thận, ta chỉ dùng hai ngày để hỏi thăm. Lúc đầu ta cũng không định đến đây, nhưng ta không rõ, cho nên ta quyết định tự mình đến hỏi ngươi." Giọng nói vốn bình thản của nam tử gầy gò, trong lúc bất chợt trở nên lạnh lẽo, "Hạ Chí, hiện tại ngươi chính là một tên phế nhân, còn là một tên phế nhân không ai sẽ giúp ngươi, ngươi lấy đâu ra lực lượng dám dõng dạc nói muốn Bàng môn của ta biến mất?"
"Nói xong sao?" Hạ Chí lạnh nhạt hỏi, mà thần thái trên mặt hắn hiển nhiên là hoàn toàn không đặt nam tử gầy gò vào mắt.
"Hạ Chí, bốn năm trước ngươi có thể kiêu ngạo, bởi vì ngươi có vốn liếng để kiêu ngạo, ngươi được xưng là Nhân Hoàng, không ai có thể là đối thủ của ngươi. Một tháng trước, ngươi vẫn có thể kiêu ngạo như cũ, tuy ngươi đã trở thành phế vật, nhưng vị thủ lĩnh Thiên Binh kia vẫn có vài phần kính trọng ngươi, có nàng che chở, ngươi vẫn có thể muốn làm gì thì làm, chỉ cần một câu nói của nàng, tất nhiên Bàng môn của chúng ta sẽ tan thành mây khói!" Nam tử gầy gò lạnh lùng nhìn Hạ Chí, "Nhưng bây giờ, ngươi thì tính là đồ chơi gì? Vị thủ lĩnh Thiên Binh kia đã qua đời, hiện tại toàn bộ Thiên Binh không người nào giúp ngươi..."
Nói đến đây, nam tử gầy gò hơi dừng lại một chút, hắn ta nhìn về phía người què, trên mặt xuất hiện vẻ trào phúng nồng đậm: "À, không đúng, ở đây còn có một tên què giúp ngươi, đáng tiếc, hắn ta chỉ là người què..."
Nam tử gầy gò lại dừng lại một chút, sau đó, hắn ta giơ một ngón tay lên, đột nhiên ngón tay vẽ một vòng tròn trên không trung, mà người què vốn đang đứng ở nơi đó thân thể đột nhiên không tự chủ được là lăn một vòng tại nguyên chỗ, tiếp theo, ngón tay nam tử gầy gò nhấn một cái ngay giữa không trung, người què lại không cách nào khống chế ngồi trên mặt đất.
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của nam tử gầy gò tiếp tục vang lên, tràn ngập trào phúng: "Một tên què chết tiệt mà ta muốn hắn ta xoay quanh thì xoay quay, muốn hắn ta ngồi xuống hắn ta chỉ còn cách ngồi xuống!"
"Hiện tại hẳn ngươi rất đắc ý, bởi vì ngươi cảm thấy rốt cục mình cũng có thể biến người vốn cao cao tại thượng thành con kiến hôi ngươi có thể giẫm dưới chân." Hạ Chí nhìn nam tử gầy gò, "Thật ra, đây mới là nguyên nhân ngươi tới nơi này, ngươi tới nơi này chỉ muốn hưởng thụ loại khoái cảm kia, dù sao thì loại cơ hội đạp lên cường giả này không phải người nào cũng có được."
"Thì tính sao?" Nam tử gầy gò nhìn Hạ Chí, cười lạnh một tiếng, "Ngươi mười bảy tuổi đã trở thành Thiên Binh cường đại nhất, ngươi hăng hái, vạn chúng kính ngưỡng, ngay cả nữ nhân như Phượng Hoàng cũng đều quỳ dưới người của ngươi. Nhưng bây giờ thì sao, hiện tại ngươi tính là cái thá gì? Trong bốn năm vừa qua, hẳn ngươi có học một chút cổ võ thuật? Có trước mắt loại người như chúng ta, cho tới bây giờ cổ võ đều không đáng nhắc tới!"
Nam tử gầy gò cất cao giọng, trong giọng nói của hắn ta lại như cất giấu vài phần phẫn uất: "Năm năm trước, ta cũng vì đưa mắt nhìn Phượng Hoàng nhiều hơn một chút đã bị nàng đuổi ra khỏi Thiên Binh, mà ngươi, chỉ vì ngươi đã từng cường đại hơn ta mà nàng lại đối đãi với ngươi bằng con mắt khác! Chẳng qua, đáng tiếc là hiện tại Phượng Hoàng cũng không coi ngươi ra gì..."
"Thật ra, ta rất không thích người khác nói về nữ nhân kia trước mặt ta." Hạ Chí ngắt lời nam tử gầy gò, giọng điệu tuy bình thản nhưng lộ rõ không vui.
"Thế nào? Không muốn ta nói? Ta cứ muốn nói, thì sao? Cho tới bây giờ, nữ nhân kia đều chỉ thích nam nhân cường đại hơn nàng, khi ngươi thành phế vật, dĩ nhiên nàng cũng chẳng thèm ngó tới ngươi!" Dường như nam tử gầy gò đang phát tiết bất mãn nào đó, mà loại bất mãn này dường như càng nhiều hơn cũng không phải nhằm vào Hạ Chí, mà là nhằm vào Phượng Hoàng. Đến cuối cùng, nam tử gầy gò có chút thất thố cười ha hả, "Ha ha ha ha, Hạ Chí, hôm nay ta muốn bắt ngươi phải quỳ xuống trước mặt ta, cho dù ngươi đã từng rất lợi hại, vậy thì thế nào? Hiện tại ngươi chỉ là phế vật, ha ha ha..."
Vẻ mặt bàn tử và Lão Thất có chút cổ quái, bọn hắn biết một việc, đúng là vị lão đại này của bọn hắn có quen biết Hạ Chí, mà tuy bọn hắn có chút không hiểu toàn bộ nội dung khi hai người bọn họ nói chuyện với nhau, nhưng mơ hồ có thể hiểu, sở dĩ vị lão đại này của bọn họ tìm đến Hạ Chí, dường như cũng không phải là vì Bàng môn, mà là vì thù oán cá nhân.
Oán khí trong giọng nói của nam tử gầy gò, mặc cho ai cũng có thể nghe được, chẳng qua hiện tại hắn ta đang cười đến rất vui sướng, trong lúc cười to, dường như hắn ta thấy được Phượng Hoàng, thậm chí hắn ta muốn nói cho Phượng Hoàng, hiện tại hắn ta có thể dễ dàng giẫm Hạ Chí xuống chân.