Chương 156: Học tập loại nghệ thuật này một chút (2)
Nhưng vào lúc này, tiếng cười to của nam tử gầy gò lại im bặt mà dừng, mà gần như đồng thời, nam tử gầy gò chỉ cảm thấy yết hầu truyền đến cảm giác đau đớn, có một bàn tay đang bóp trên cổ hắn ta. Nam tử gầy gò rất muốn phản kháng nhưng đột nhiên phát hiện, vào lúc này, năng lực hắn ta vẫn lấy làm kiêu ngạo lại không cách nào sử dụng được, dù chỉ một chút!
"Ta thật không thích nghe đến tên nữ nhân kia." Giọng nói của Hạ Chí lạnh băng, "Mà ngươi, vẫn chỉ là con kiến, ta có thể bóp chết ngươi bất cứ lúc nào!"
"Không, này… điều này không có khả năng, ngươi… không phải ngươi đã..." Nam tử gầy gò nhìn Hạ Chí, khuôn mặt kinh hãi và khó có thể tin, hắn ta dùng hai ngày để hỏi thăm tình huống của Hạ Chí, hắn ta biết vào bốn năm trước, toàn bộ dị năng của Hạ Chí đã bị phế, mà hắn ta cũng xác định vào tháng trước, thủ lĩnh Thiên Binh đã qua đời, hắn ta càng xác định, toàn bộ Thiên Binh không người nào thích Hạ Chí, mặc dù là Phượng Hoàng vốn là người rất có khả năng cạnh tranh đực chức vị thủ lĩnh mới kia, vị đã từng ở cùng một chỗ với Hạ Chí kia, cũng hoàn toàn không để ý tới sự chết sống của Hạ Chí. Chính vì vậy, hắn ta mới không kìm nén nổi luồng xung động trong lòng, rốt cục cũng tìm đến Hạ Chí, hắn ta muốn đạp lên vị Nhân Hoàng đã từng cao cao tại thượng này, hắn ta muốn hưởng thụ loại khoái cảm kia. Thế nhưng, đột nhiên hắn ta phát hiện, ở trước mặt Hạ Chí, vậy mà hắn ta lại hoàn toàn không có lực hoàn thủ?
"Vĩnh viễn không nên coi thường những người từng có quá khứ huy hoàng, cho dù hiện tại bọn họ không bằng ngươi, nhưng chí ít bọn hắn cũng đã từng huy hoàng. Mà ngươi, lại chưa bao giờ huy hoàng." Giọng điệu của Hạ Chí rất lạnh nhạt, "Mà ngươi, lại càng không tư cách nói ai khác là phế nhân, bởi vì từ giờ trở đi, ngươi sẽ là phế nhân chân chính."
Hạ Chí nói xong câu đó lại buông lỏng tay đang bóp cổ nam tử gầy gò, mà trong nháy mắt, nam tử gầy gò như bị hút hết tất cả sức lực, thân thể không bị khống chế mà ngã xuống mặt đất.
"Không, không, không thể nào, năng lực của ta, năng lực của ta..." Nam tử gầy gò té xuống đất đột nhiên hoảng sợ kêu to lên, "A..."
Nam tử gầy gò lại đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp hôn mê, là người què đá một đá lên đầu hắn ta.
"Xách hắn ta, cút!" Hạ Chí nhìn bàn tử và Lão Thất, quát lạnh một tiếng.
Bàn tử và Lão Thất không nói hai lời, vội vàng kéo nam tử gầy gò đã hôn mê từ dưới đất lên, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.
"Ngươi còn trẻ đã thành danh, năm đó quả thật có rất nhiều người đố kị ngươi." Nhìn phương hướng đám người Lão Thất rời đi, người què khẽ than thở, "Ngươi biến mất bốn năm, hiện tại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, quả thật sẽ có không ít người tới nơi này tìm ngươi."
"Mới vừa rồi ta không ngăn cản hắn ta, để hắn ta dùng dị năng trêu chọc ngươi, là vì ta muốn để ngươi hiểu, sau này rất có thể ngươi còn sẽ gặp phải tình huống này." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Đương nhiên, cũng sẽ không nhiều lắm."
"Không sao, đừng quên, ta đã làm khất cái rất nhiều năm." Hiển nhiên người què cũng không thèm để ý.
Hạ Chí không nhiều lời, xoay người đi vào trường học.
"Ta vẫn muốn hỏi, năng lực của ngươi đã khôi phục rồi sao?" Phía sau truyền đến giọng nói của người què.
"Xem như thế đi." Hạ Chí nhàn nhạt trả lời, sau đó liền biến mất trong tầm mắt người què.
Xem là?
Người què có chút mê hoặc, ngay sau đó hắn ta lắc đầu, hắn ta quyết định không thèm quan tâm vấn đề này nữa, hắn ta chỉ cần biết, Hạ Chí vẫn cường đại như cũ, cường đại đến mức đủ bảo vệ người mà hắn ta cũng để ý kia là được. Về phần những chuyện khác, hắn ta không cần quan tâm.
Mười phút sau.
Hạ Chí không chút hoang mang đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng, mà thấy Hạ Chí đi đến, lúc đầu Thu Đồng muốn nổi nóng, nhưng ngay sau đó, không biết nàng nghĩ đến cái gì, lại không để ý tới Hạ Chí nữa, chỉ ngồi đó tiếp tục cúi đầu đọc sách, một bộ coi Hạ Chí như không tồn tại.
Thu Đồng đã quyết định áp dụng một loại sách lược mới để đối phó với Hạ Chí, đó chính là coi tên gia hỏa này như không khí, không thấy tất cả!
Thế nhưng Thu Đồng lập tức phát hiện, dường như biện pháp này không được, bởi vì Hạ Chí trực tiếp đi tới trước bàn làm việc của nàng, sau đó cứ nhìn nàng như vậy. Mới vừa bắt đầu Thu Đồng còn muốn coi như không có gì, nhưng rất nhanh nàng đã cảm thấy có điểm gì đó không đúng, tên hỗn đản này đang nhìn nơi nào vậy?
Để Thu Đồng không thể nhẫn nhịn chính là, gia hỏa này vừa xem còn vừa lộ ra bộ dáng say mê, chắc chắn hắn đang nhìn nơi không nên nhìn!
"Lưu manh!" Rốt cục Thu Đồng cũng ngẩng đầu, cắn răng, "Ngươi đang nhìn cái gì?"
"Ta đang đọc sách." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Honey, sách này thật không dễ nhìn thế nào, một câu chuyện tình yêu vừa tục vừa nát, nhưng mà có nhiều chỗ cũng không tệ lắm, tỷ như phân đoạn trên giường ngươi vừa xem..."
"Này, ngươi có chút năng lực giám định và thưởng thức nghệ thuật nào không vậy? Cái gì mà phân đoạn trên giường? Đó là đêm tân hôn của người ta! Còn có, đó là nghệ thuật, là nghệ thuật!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, nhưng trong lòng nàng cũng rất buồn bực, tên hỗn đản này lại đang đọc sách thật?
"Đồng Đồng thân yêu, chúng ta có thể học tập thứ nghệ thuật này một chút không?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.
"Ngươi đi ra ngoài!" Thu Đồng bị chọc tức, tên hỗn đản này quá lưu manh!
Tại lúc này, tiếng gõ cửa nhè nhẹ truyền đến, Phương Đắc Thắng xuất hiện ở cửa vẻ mặt ít nhiều gì cũng có chút lúng túng, hiển nhiên hắn ta cảm thấy mình tới không đúng lúc, dường như lại gián đoạn việc liếc mắt đưa tình của Hạ Chí và Thu Đồng.