Chương 164: Là ta cho các ngươi cơ hội (2)
Sáu ánh mắt cùng nhìn Hạ Chí, thoạt nhìn khí thế còn rất đủ, mặc dù thân thể bọn hắn đều có tật, nhưng bọn hắn không cảm thấy mình là phế nhân, mà trong xương, bọn hắn vẫn cao ngạo như cũ.
"Ah?" Hạ Chí dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn sáu người, sau đó thản nhiên nói: "Vậy các ngươi đều trở về đi."
Sáu người lập tức ngẩn ra, đầu tiên là đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều nhìn về phía Hạ Chí.
"Ngươi nói cái gì?"
"Ngươi có ý gì?"
"Vì sao để cho chúng ta..."
"Được rồi, đừng mỗi người một câu." Hạ Chí hơi không kiên nhẫn ngắt lời bọn họ, "Ta thấy các ngươi suy nghĩ nhiều, là ta cho các ngươi cơ hội, không phải là các ngươi cho ta cơ hội, ta không cần chứng minh bất cứ chuyện gì với các ngươi, nếu các ngươi không quá muốn phần công việc này, hiện tại các ngươi có thể rời đi!"
Chỉ thoáng chốc vẻ mặt sáu người đã trở nên khó coi, vài giây đồng hồ sau, trong sáu người, vị tuổi lớn nhất kia mở miệng: "Hạ lão sư, chúng ta rất cảm ơn ngươi đã cho chúng ta cơ hội này, nhưng chúng ta cũng không cần người khác bố thí."
"Ta không phải nhà từ thiện, ta không có hứng thú bố thí cho bất kỳ người nào, ta cho các ngươi cơ hội là vì ta cảm thấy các ngươi hữu dụng, nếu ngươi môn cảm thấy mình vô dụng, vậy các ngươi lập tức rời khỏi đây." Giọng điệu của Hạ Chí hơi lãnh mạc, "Lòng tự trọng quá độ thật ra cũng là một loại biểu hiện của tự ti, chỗ ta không cần giáo viên thể dục tự ti!"
Nói xong đoạn này, Hạ Chí lại xoay người, mà giờ khắc này, Mạc Ngữ mới vừa rời khỏi đường băng, ngừng lại trước mặt Hạ Chí.
"Hạ lão sư, hôm nay còn chút dư lực, ngày mai ta có thể tăng thêm tốc độ." Trên gương mặt tuyệt mỹ của Mạc Ngữ có mấy giọt mồ hôi trong suốt, mà đồng thời, trong mắt nàng còn lóe lên một tia hưng phấn nhè nhẹ.
"Ừm, đúng rồi, từ giờ trở đi, dựa theo cách hô hấp ta đã nói với ngươi, khi thở ra, ngưng thở, hít vào, mỗi loại đều tăng một giây." Trên mặt Hạ Chí cũng lộ ra nụ cười mỉm thản nhiên.
"Đã biết, Hạ lão sư." Mạc Ngữ gật đầu, "Bình thường ta vẫn dùng phương thức hô hấp này, cảm giác rất thoải mái."
"Ừm, quay về ký túc xá thay quần áo đi, sau đó đi ăn điểm tâm." Dường như trong giọng nói của Hạ Chí không tự chủ được có một chút ân cần.
"Tốt, Hạ lão sư gặp lại." Mạc Ngữ gật đầu, sau đó liền xoay người rời khỏi.
Hạ Chí cũng rất mau đã rời đi, căn bản không tiếp tục quan tâm sáu giáo viên thể dục mới tới, mà theo Hạ Chí và Mạc Ngữ rời đi, những học sinh khác cũng tốp năm tốp ba rời khỏi, nhưng vào lúc này, đã có người đột nhiên kêu một tiếng: "Oa, các ngươi mau nhìn bên kia."
Theo một tiếng hô to này, mọi người vô thức dừng bước lại, sau đó thuận theo hướng ngón tay, thấy được trong một góc sân vận động có một người đang tự đẩy xe lăn, đi tới phía dưới xà đơn.
"Oa, không phải vị đại thúc tàn tật này cũng muốn chơi xà đơn chứ?"
"Thoạt nhìn đúng là vậy thật, chẳng qua hắn ta vốn không với tới xà đơn đúng không?"
"Hình như hắn ta còn có mấy người bạn, nói không chừng bọn hắn sẽ giúp hắn ta..."
Mọi người đang suy đoán, sau đó lại nghe được nhiều tiếng hô kinh ngạc.
"ĐM!"
"Quá giả!"
"Ta không nhìn lầm chứ?"
"Đại thúc tàn tật thật trâu, cái này cũng được!"
"Con mẹ nó, ta tự ti!"
Cũng khó trách mọi người kinh hô như vậy, bởi vì ngay mới vừa rồi, đại thúc tàn tật trong con mắt của bọn họ lại đột nhiên dùng hai tay khẽ chống xe đẩy, cả người lại có thể cứ như vậy nhảy lên trên, sau đó, hai tay hắn ta liền nắm lấy xà đơn, mà ngay sau đó nữa, rõ ràng hắn ta còn bắt đầu làm đủ loại động tác trên xà đơn, đứng chổng ngược, xoay quanh, một tay xoay tròn, tuy vì hai chân của hắn ta không cách nào đứng thẳng, khiến tư thế thoạt nhìn cũng không ưu mỹ, nhưng chính vì vậy mới càng khiến vô số người sợ hãi thán phục, đây là một đại thúc hai chân tàn tật, dựa vào một đôi tay lại có thể chơi xà đơn tới tốt như vậy, mà đám người tay chân hoàn hảo như bọn họ căn bản không một ai có thể làm được!
"Căn cứ tin tức mới nhất ta chiếm được, vị đại thúc xà đơn này và mấy người khác chính là giáo viên thể dục mới tới." Có người đột nhiên nói ra một câu, cũng không biết có phải Phương Đắc Thắng cố ý thả tin tức ra hay không, dù sao thì tựa hồ việc này cũng bắt đầu lưu truyền trong đám học sinh.
"A? Không phải đâu? Hắn ta là giáo viên thể dục? Hình như hắn ta là người tàn tật." Có người không tin.
"Tàn tật thì sao, ngươi có lợi hại như người ta sao?" Lập tức có người phản bác.
"Ta nói với ngươi, ta biết vị đại thúc xà đơn kia, năm đó người ta là quán quân thể thao của thành phố Thanh Cảng chúng ta, là vương tử xà đơn, đáng tiếc sau đó hắn ta gặp tai nạn..." Thật sự có người nhìn ra lai lịch của xà đơn đại thúc.
"Tuy ta không thích chơi xà đơn, nhưng ta cảm thấy, giáo viên thể dục như vậy cũng rất trâu bò." Có người đang cảm khái.
"Là rất trâu bò, tuy Hạ lão sư cũng rất trâu bò, nhưng ta luôn cảm thấy xà đơn đại thúc càng hiếm có." Bên cạnh có người phụ họa.
Không thể không nói, nhiều khi, nói không bằng làm, xà đơn đại thúc chỉ biểu diễn xà đơn một lần đã có thể chinh phục vô số học sinh ở đây.
Hạ Chí lại đã đi tới căn tin, bởi vì có quá nhiều học sinh dậy sớm, hiện tại căn tin đã sớm đưa cơm lên, mà vị mỹ nữ hiệu trưởng Thu Đồng kia lại có thể xuất hiện ở căn tin từ sáng sớm.
"Đồng Đồng, chào buổi sáng." Hạ Chí ngồi đối diện với Thu Đồng.
"Hỗn đản chết tiệt, chính là ngươi làm hại ta hiện tại đau lưng!" Thu Đồng vừa nhìn thấy Hạ Chí đã không nhịn được mắng lên.
Tiếng này có chút lớn, trong nháy mắt đã đưa tới mấy chục ánh mắt. Đau lưng? Tối hôm qua Hạ lão sư đã làm gì mỹ nữ hiệu trưởng?