Chương 200: Là ta làm hư (2)
"Ngươi bị lạnh chết cũng xứng đáng!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó nàng xoay người rời đi, nàng bị Hạ Chí chọc giận quá sức. Chỉ là nàng cảm thấy việc Trần Thiên Thành gặp chuyện không may sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn với trường trung học phổ thông Minh Nhật, hẳn nên quan tâm một chút mới đúng, thế mà tên hỗn đản này lại bắt đầu nói đạo lý lớn gì đó.
Thật ra, nếu nói kỹ, đúng là lời của tên hỗn đản kia cũng có đạo lý, thân là hiệu trưởng, đúng là nàng nên đối xử bình đẳng với mỗi một đệ tử. Nhưng trên thực tế, mỗi người đều rất rõ ràng, không ai có thể thật sự đối xử bình đẳng với mọi người như vậy, tựa như nàng có thể đối xử với các lão sư khác như đối xử với Hạ Chí sao?
Đi tới lối ra, Thu Đồng không nhịn được quay đầu đưa mắt nhìn Hạ Chí, lại phát hiện tầm mắt của Hạ Chí đang nhìn chằm chằm Mạc Ngữ, trong lòng nàng lại có cảm giác không thoải mái. Tên hỗn đản này nói cứ như hắn sẽ đối xử bình đẳng với mỗi một đệ tử, nhưng rõ ràng chính hắn quan tâm Mạc Ngữ nhất!
"Lưu manh, sắc lang, còn không phải là vì Mạc Ngữ rất xinh đẹp sao!" Trong lòng Thu Đồng thầm mắng Hạ Chí.
Tâm tình không tốt, ngay cả bữa sáng Thu Đồng cũng không ăn đã đi đến phòng làm việc của mình, sau đó nàng lại thở dài. Mà buổi sáng này, Phương Đắc Thắng đã gọi điện thoại cho nàng vài lần, thậm chí còn tới phòng làm việc vài lần, đều hỏi về chuyện Trần Thiên Thành. Phương Đắc Thắng vẫn luôn quan tâm bệnh tình của Trần Thiên Thành. Theo lời Phương Đắc Thắng nói, sau khi biết tin Trần Thiên Thành đang được cấp cứu, rất nhiều trường học đều là hiệu trưởng tự mình tới bệnh viện thăm Trần Thiên Thành, hiển nhiên, Phương Đắc Thắng cũng hy vọng Thu Đồng cũng tới thăm một chút. Phải biết rằng, hiện tại nhi tử của Trần Thiên Thành đã trở thành mục tiêu được rất nhiều trường học tranh đoạt.
Tuy Thu Đồng có chút do dự, nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định không đi. Nàng phải thừa nhận, mình đã bị Hạ Chí ảnh hưởng, nếu sáng sớm hôm nay nàng chưa từng gặp Hạ Chí, nói không chừng nàng sẽ đi thật. Nhưng bây giờ, nàng có thể xác định, hẳn Hạ Chí không hy vọng nàng đi. Mà một phương diện khác, nàng lại bắt đầu mơ hồ cảm thấy, có lẽ Hạ Chí không để nàng quan tâm chuyện này còn có nguyên nhân trọng yếu hơn, nếu như nàng cũng giống như hiệu trưởng của các trường học khác, một bộ hận không thể để nhi tử của Trần Thiên Thành tới trường mình học, vậy dựa vào cái gì mà Trần Thiên Thành phải tham gia buổi đấu giá danh ngạch lớp thiên tài đâu?
Thu Đồng không có tự tin mù quáng như Hạ Chí, hiện tại nàng vẫn không cảm thấy trường trung học phổ thông Minh Nhật là trường học tốt nhất, nhưng nàng lại cảm thấy, chỉ nhìn từ thao tác thương nghiệp, không thể nghi ngờ, dùng sách lược của Hạ Chí đúng là tuyệt nhất, chỉ khi để Trần Thiên Thành cảm thấy danh ngạch lớp thiên tài thật sự rất trân quý, mới có thể khiến Trần Thiên Thành dùng nhiều tiền hơn để lấy được danh ngạch này.
Mà phán đoán này lại khiến Thu Đồng càng cảm thấy buồn bực, vì sao đến cuối cùng, hình như tên khốn kiếp kia luôn đúng?
Tiếng chuông tan học vang lên, rốt cục Thu Đồng cũng chuẩn bị rời phòng làm việc, bữa sáng còn chưa ăn, hiện tại nàng đã đói tới có chút hốt hoảng. Thế nhưng vừa lúc này, Hạ Chí lại đến.
"Ngươi lại tới làm gì?" Thu Đồng vừa thấy Hạ Chí đã giận không chỗ phát tiết, tên khốn kiếp nguyên buổi sáng không thấy tăm hơi, hiện tại giữa trưa hắn lại xuất hiện.
"Đồng Đồng, ngươi đói bụng rồi sao?" Hạ Chí tươi cười xán lạn.
"Đói cũng không đi ăn cơm với ngươi!" Thu Đồng tức giận nói.
"À, không sao, Đồng Đồng, vậy ngươi nhanh đi ăn cơm đi." Hạ Chí bày ra dáng vẻ chẳng hề để ý, đồng thời còn đi về phía sofa.
"Không được ngủ ở chỗ này!" Thu Đồng lại nổi giận.
"Đồng Đồng, ta đến không phải để ngủ." Hạ Chí đi tới bên cạnh sofa, sau đó chỉ thấy hắn lại có thể một người khiêng chiếc sofa lên.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Thu Đồng ngạc nhiên một trận, có lúc nào tên hỗn đản này không làm chuyện hiếm thấy một chút không?
"Đồng Đồng, ta đi ném sofa." Hạ Chí vừa nói vừa khiêng sofa ra khỏi phòng làm việc, sau đó Thu Đồng lại cảm thấy chuyện muốn hỏng.
Vì thế, Thu Đồng còn chưa ra khỏi phòng làm việc đã nghe được có người đang hỏi: "Hạ lão sư, ngươi khiêng sofa đi đâu vậy"
"Sofa hư rồi, ta đi ném." Hạ Chí tiếp lời.
"Đây là sofa trong phòng làm việc của hiệu trưởng đúng không?" Lại có người hỏi.
Thu Đồng đã ra khỏi phòng làm việc, vội vàng đón một câu: "Không phải ta làm hư."
"Đúng, là ta làm hư." Một giây sau Hạ Chí lại tiếp lời, hiển nhiên lời này không tiếp còn hoàn hảo, vừa tiếp đã là càng tô càng đen.
Trong nháy mắt, khuôn mặt tươi cười của Thu Đồng đỏ bừng, chắc chắn tên hỗn đản nay cố ý!
Vì vậy, vào lúc tan học, vô số sư sinh thấy Hạ Chí khiêng sofa đi về phía ngoài trường học, mà chỉ vài phút ngắn ngủi sau đó, tin tức Hạ Chí và mỹ nữ hiệu trưởng động tác quá kịch liệt trong phòng làm việc, đến mức làm hư sofa đã truyền khắp các ngõ ngách trong trường học, kết quả là, Thu Đồng vốn chuẩn bị đi ăn cơm trưa, lập tức lại bị tức tới no rồi.
Hạ Chí khiêng sofa đi tới cửa trường học, mà một nam nhân trung niên đã chờ ở cổng trường. Nam nhân này không phải ai khác, chính là nam nhân trung niên đã đồng ý làm sofa cho Hạ Chí.
"Sofa làm xong chưa?" Hạ Chí mở miệng hỏi.
"Ngài yên tâm, đã làm xong, lập tức có thể đưa tới cho ngài." Nam nhân trung niên có chút cung kính trả lời, nhưng bên cạnh hắn ta không hề có sofa, chỉ có điều, trong tay hắn ta mang theo một cái bọc nhỏ, nhìn như một chiếc laptop.
"Ừm, cái này cho ngươi." Hạ Chí tiện tay quăng sofa ra, một tấm sofa trực tiếp đập về phía nam nhân trung niên.