Chương 201: Mạnh lên một chút (1)
Một tấm sofa không tính là quá nặng, Hạ Chí lại rất khỏe, cho nên thấy hắn có thể khiêng sofa ra khỏi trường học, mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái. Nhưng một tấm sofa cũng không thể tính là nhẹ, Hạ Chí cứ ném sofa về phía nam tử trung niên như vậy, nếu người khác thấy chắc chắn sẽ cảm thấy Hạ Chí có thâm cừu đại hận gì đó với nam nhân trung niên này.
Nhưng sắc mặt người què đứng bên cạnh lại như thường, sắc mặt nam nhân trung niên cũng như thường, chỉ thấy tay phải của nam nhân trung niên vẫn cầm theo cái bọc nhỏ như cũ, tay trái lại giơ lên, dễ như trở bàn tay nâng chiếc ghế sofa kia. Sau đó hắn ta liếc mắt nhìn bốn phía một chút, dường như có điều kiêng kị.
"Không ai nhìn thấy nơi này." Hạ Chí lạnh nhạt nói một câu.
Nam nhân trung niên đưa mắt nhìn Hạ Chí, vẻ mặt có chút lúng túng, sau đó đột nhiên sofa có chút quỷ dị nhanh chóng nhỏ đi, chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, sofa đột nhiên biến mất. Nhưng cùng lúc, trong tay nam nhân trung niên lại nhiều thêm một mảnh gỗ, một mảnh gỗ cực nhỏ, không chênh lệch nhiều so với bàn mạt chượt.
"Năng lực hiện tại của ngươi ngược lại không tệ." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Cảm ơn ngài tán thưởng." Nam nhân trung niên có vẻ hơi kích động.
"Trở về bán cửa tiệm của ngươi đi, ta tin tưởng bọn họ sẽ cho ngươi một cái giá tốt." Giọng điệu của Hạ Chí vẫn bình thản như cũ, "Sau đó tới đây, trường trung học phổ thông Minh Nhật cần một thợ sửa chữa."
"Vâng." Nam nhân trung niên rất cung kính lên tiếng, thoạt nhìn không chút do dự.
"Rất tốt, hiện tại đưa sofa cho ta đi." Hạ Chí thoạt nhìn thật hài lòng.
"Vâng, ngài bắt lấy." Nam nhân trung niên vội vàng đưa cái túi xách trong tay về phía Hạ Chí, "Chiếc sofa này có thể gấp lại, có thể mở ra, có thể..."
"Ta biết nên dùng thế nào." Hạ Chí ngắt lời nam nhân trung niên, cầm lấy cái túi xách kia, sau đó hắn xoay người rời đi.
Rất nhanh Hạ Chí đã biến mất trong tầm mắt nam nhân trung niên, mà lúc này, nam nhân trung niên lại nhìn về phía người què: "Ngài..."
"Hiện tại ta tên người què." Người què thản nhiên nói.
"Tốt, hiện tại ngài..." Nam nhân trung niên vẫn rất khách khí.
"Gọi người què là tốt rồi, đừng khách khí." Giọng điệu của người què rất bình tĩnh, "Ta là bảo vệ cửa nơi này, ngươi là thợ sửa chữa, sau này chúng ta là đồng sự."
"Vậy được rồi." Nam nhân trung niên có vẻ hơi bất đắc dĩ, "Người què, ta có thể hỏi ngươi một việc không? Là về mấy tin đồn của Nhân Hoàng..."
"Nếu đã là tin đồn, vậy có nghĩa nó có thể là thật, cũng có thể là giả, ta không cách nào nói cho ngươi biết đáp án, bởi vì ngoại trừ chính hắn, không người nào biết tình huống chân chính của hắn." Giọng điệu của người què rất bình tĩnh, "Ngươi chỉ cần biết, hiện tại hắn là lão sư nơi này."
"Ta hiểu." Nam nhân trung niên chậm rãi gật đầu, "Ta sẽ làm một người thợ sửa chữa hợp cách."
Dừng một chút, nam nhân trung niên vươn tay: "Ta nghĩ, ta nên sửa chữa tay ngươi một chút trước, đôi tay này của ngươi có nhiều chỗ không quá linh hoạt rồi."
"Tốt." Người què ngược lại rất dứt khoát, đưa đôi tay kim loại của mình ra ngoài.
Nam nhân trung niên nắm một tay người què, cũng không thấy hắn có động tác gì, nhưng trong lúc bất chợt, dường như đôi tay kim loại của người què trở nên càng sáng bóng hơn, mà rất nhanh hắn đã hành động giống như trước với cánh tay còn lại, toàn bộ quá trình không được một phút đồng hồ đã hoàn thành.
"Tay nghề không tồi." Thoạt nhìn người què rất hài lòng.
"Ngươi thỏa mãn là tốt rồi, bây giờ ta về bán nhà." Nam nhân trung niên có vẻ rất vui vẻ, dường như có thể được người què tán thành cũng là một chuyện đáng để vui vẻ.
Nam nhân trung niên có chút vui vẻ rời khỏi trường học, mà Hạ Chí cũng mang theo túi về đến phòng làm việc của Thu Đồng, thoạt nhìn tâm tình của hắn cũng không tệ, nhưng Thu Đồng còn ngồi trong phòng làm việc chưa rời đi, hiển nhiên tâm tình không tốt như hắn.
"Ngươi còn dám tới?" Thấy Hạ Chí, lúc này Thu Đồng trực tiếp nắm một quyển sách lên đập về phía hắn.
Lúc này Hạ Chí không tránh, để Thu Đồng dùng sách đập hắn, mà Thu Đồng từ trước tới nay lần đầu tiên đánh trúng Hạ Chí không khỏi ngẩn người, vậy mà tên hỗn đản này lại không tránh?
"Đồng Đồng thân yêu, ngươi có thể dùng sức hơn một chút không? Chỗ ta đang hơi ngứa đây." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Ta sẽ mạnh hơn một chút!" Thu Đồng tức giận không thôi, lại đánh về phía Hạ Chí.
Hạ Chí vẫn không trốn như cũ, chỉ nói thêm một câu: "Đồng Đồng, dùng sức một chút."
Lại là một chút.
"Lại mạnh thêm một chút." Hạ Chí bày ra dáng vẻ còn chưa đủ.
Thu Đồng vốn định lại đập Hạ Chí, đột nhiên nàng cảm thấy không đúng, dường như nơi cửa có người đang nhìn lén?
"Ôi, các ngươi chớ nghe lén, Đồng Đồng đang xoa bóp cho ta, đừng nghĩ sai." Lúc này Hạ Chí lại hướng về phía cửa kêu một tiếng, sau đó, Thu Đồng nghe được một trận tiếng bước chân hỗn loạn rời xa.
Nghĩ lại những lời Hạ Chí vừa nói, Thu Đồng lập tức cảm thấy có điểm gì đó không đúng.
"Hạ Chí, ngươi là tên lưu manh đáng chết, cút ra ngoài cho ta!" Thu Đồng kêu to, một hồi này, băng sơn mỹ nữ trực tiếp hóa thân thành sư tử Hà Đông rống lên.
"Đồng Đồng, ta chỉ tới thử sofa thôi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.
"Ngươi lừa quỷ sao?" Thu Đồng cắn răng, "Sofa đâu?"
"Sofa ở ngay trong tay ta." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Ngươi..." Khuôn mặt Thu Đồng chứa đầy băng sương, trên đời này sao lại có người nói hươu nói vượn đến trình độ này?
Nhưng nàng mới vừa nói ra một chữ, lại không khỏi phải ngẩn ngơ, bởi vì nàng thấy Hạ Chí mở cái túi trong tay ra, sau đó, cũng không biết Hạ Chí làm như thế nào, nàng liền phát hiện, thứ trong bọc nhỏ kia đột nhiên biến thành một tấm sofa.