Chương 203: Đồng Đồng có tin mừng nghỉ một ngày (1)
Tỉnh hồn lại, Thu Đồng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lập tức mở miệng mắng người: "Ngươi có bệnh sao? Lén lút đứng ở đây làm gì, hệt như quỷ vậy."
Lúc này Thu Đồng đã nhìn rõ ràng, người đứng ở nơi đó không phải ai khác mà chính là Hạ Chí, cho dù trong miệng nàng không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế, thấy Hạ Chí, trong tiềm thức Thu Đồng lại có cảm giác an toàn không hiểu ra sao.
Không đợi Hạ Chí trả lời, Thu Đồng lại tức giận hỏi: "Hôm nay ngươi uống lộn thuốc sao? Vì sao lại ăn mặc như vậy?"
Hạ Chí vẫn luôn ăn mặc rất tùy ý, hiện tại lại có thể mặc âu phục tương đối nghiêm túc, khiến Thu Đồng lập tức có cảm giác thì ra gia hỏa này cũng rất đẹp trai. Mà loại cảm giác này khiến Thu Đồng cảm thấy chắc chắn là mình còn chưa tỉnh ngủ.
"Thu Đồng tiểu thư mỹ lệ, ta đúng hạn đúng liều uống thuốc mỗi ngày, hoàn toàn tuân theo lời dặn của bác sĩ, tuyệt đối sẽ không sai." Hạ Chí bày ra một bộ tao nhã lễ độ, mà bộ dạng làm như nghiêm túc này của hắn càng khiến Thu Đồng cảm thấy hắn cần ăn đòn.
"Ngươi vào bằng cách nào?" Thu Đồng tức giận hỏi, nàng nhớ rõ ràng nàng đã khóa cửa.
"Đồng Đồng, lần sau ngươi ngủ nhất định phải khóa chặt cửa, nếu như ngươi không muốn khóa kỹ cửa cũng không sao, nhớ kêu ta khóa giúp ngươi, nếu không thật sự là quá không an toàn." Hạ Chí rất nghiêm túc trả lời.
"Có ngươi ở cùng mới càng không an toàn!" Thu Đồng tức giận nói, sau đó nàng vô thức nhìn thời gian một chút, không khỏi hô nhỏ một tiếng, "Không xong, đã năm giờ rồi? Ta lại có thể ngủ cả ngày?"
"Đồng Đồng, không cần phải gấp, ngươi còn một tiếng để tắm rửa thay quần áo, ngươi xinh đẹp như vậy, không cần cố ý trang điểm làm gì." Hạ Chí cười xán lạn, "Đi thôi, Đồng Đồng, ta về ký túc xá với ngươi."
"Không cần ngươi theo cùng!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, lúc này nàng cũng kịp phản ứng, thì ra Hạ Chí ăn mặc chính thức như thế là chuẩn bị theo nàng tới hoạt động từ thiện Phong Vân Bảng kia.
Hạ Chí vẫn luôn ăn mặc rất tùy ý lại cố ý đổi sang kiểu chính thức như thế, ngược lại khiến tâm tình của Thu Đồng khá hơn một chút, hiếm có khi gia hỏa này bình thường một lần, vì thế mặc dù trong miệng nói không cần Hạ Chí đi theo, nhưng khi Hạ Chí theo nàng rời khỏi tòa nhà văn phòng tới ký túc xá, Thu Đồng lại không nói thêm gì.
Thật ra Thu Đồng cũng ở trong ký túc xá giáo viên, cùng một tòa nhà với Hạ Chí, Hạ Chí ở tầng bảy, mà nàng thì ở tầng chín. Sau khi mở cửa, nàng vốn muốn để Hạ Chí ở cửa đợi nàng, nhưng nàng còn chưa mở miệng, Hạ Chí đã bước chân vào hương khuê của nàng. Vì vậy, Thu Đồng cũng dứt khoát lười nói nữa.
"Ở phòng khách chờ ta." Thu Đồng nói một câu như vậy, sau đó lại đi vào phòng ngủ, sau đó nữa nàng khóa cửa phòng lại.
Thật ra cũng chỉ chừng một tháng trước Thu Đồng mới bắt đầu ở chỗ này, mà gần nhất trong khoảng thời gian này, nàng mới bắt đầu mang quần áo thường dùng tới đây, vì vậy thật ra túc xá này cũng không hoàn toàn trang trí theo phong cách của Thu Đồng. Mà so sánh với phòng của Hạ Chí, thật ra túc xá hai phòng ngủ một phòng khách này cũng không khác quá nhiều, chỉ là gian phòng lớn hơn một chút, đồ vật bên trong cũng nhiều hơn một chút.
Thu Đồng dùng 10 phút tắm rửa, dùng ba phút sấy khô tóc, lại dùng 10 phút mặc quần áo tử tế, cuối cùng nàng dùng không tới 10 phút trang điểm đơn giản một chút, vì vậy, vẻn vẹn nửa giờ sau, nàng đã đi ra từ trong phòng ngủ.
Vừa ra tới, Thu Đồng đã thấy Hạ Chí lại nằm trên sofa, lập tức nổi tức giận.
"Ngươi là heo sao, lại ngủ!" Thu Đồng tức giận nói một câu.
"Đồng Đồng, thật ra heo cũng không thích ngủ, chỉ là nếu không có chuyện gì làm nó mới ngủ thôi." Hạ Chí từ trên sofa ngồi dậy, "Hơn nữa, ta cũng không ngủ, ta chỉ đang tưởng tượng ra bộ dạng mỹ lệ của Đồng Đồng trong đầu, sau đó, ta phát hiện..."
Hạ Chí nhìn Thu Đồng, ánh mắt mơ hồ có chút nóng bỏng, giọng nói lại dừng lại.
"Phát hiện cái gì?" Thu Đồng không nhịn được hỏi, trong lòng không khỏi có chút bận tâm, lẽ nào nàng trang điểm như bây giờ không đẹp sao?
Nghĩ như vậy, Thu Đồng lại thầm cắn răng, nếu tên hỗn đản này dám nói nàng không đẹp, nàng nhất định sẽ tuyệt giao với hắn!
"Chung quy trí tưởng tượng của nhân loại vẫn có hạn, mặc dù là nam nhân thông minh như ta cũng không cách nào tưởng tượng ra sự mỹ lệ chân chính của Đồng Đồng ngươi." Hạ Chí chậm rãi đứng dậy, đi về phía Thu Đồng.
Thật ra Thu Đồng cũng không mặc gì quá đặc biệt, nhưng chính là một thân lễ phục dạ hội này khiến nàng có vẻ kinh diễm không gì sánh được. Lễ phục dạ hội màu cà phê, vẫn có vẻ rất bảo thủ như cũ, nhưng đối với cách ăn mặc hằng ngày của nàng, việc mặc bộ trang phục trực tiếp lộ ra xương quai xanh mỹ lệ đã có thể tính là rất bại lộ. Bộ lễ phục dạ hội màu đậm này rất phù hợp với khí chất băng sơn mỹ nữ của Thu Đồng, lại đồng thời tăng thêm mấy phần hoa hệ quý phái cho nàng. Cùng lúc đó, mái tóc nàng chỉ tùy ý xõa xuống, nhưng lại có thể để nàng có thêm mấy phần phong tình.
Trong lãnh diễm lại không mất phong tình, trong xinh đẹp lại cao quý, những thứ này hòa quyện lại với nhau khiến Thu Đồng có vẻ hết sức động lòng người, chỉ dùng ngôn từ không cách nào hoàn toàn vẽ ra vẻ đẹp của nàng. Mà chính như Hạ Chí đã nói, vẻ đẹp của nàng đã vượt qua trí tưởng tượng của hắn.
Hạ Chí đi tới vị trí cách Thu Đồng không tới một mét, ngừng lại, sau đó hắn cười xán lạn với nàng: "Hoàng hậu Đồng Đồng mỹ lệ của ta, mời nàng ra ngoài dự dạ tiệc đêm nay với ta đi."