Chương 202: Mạnh lên một chút (2)
Thật ra, nghiêm túc mà nói, đó cũng không phải sofa, mà càng giống một chiếc ghế mây nhìn như sofa, hoặc nên gọi nó là sàng? Bởi vì tuy thoạt nhìn nó giống sofa như đúc, nhưng chất liệu để làm ra nó càng giống sợi đằng, chẳng qua bộ dáng của nó thật không nhìn ra là ghế hay là giường. Cuối cùng Thu Đồng cảm thấy, vẫn chỉ có thể gọi thứ này là sofa.
"Đồng Đồng, đây là sofa dạng đơn giản kiểu dáng mới nhất, sau này chúng ta đi ra ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể mang nó theo. Ừm, ta phải thử trước một chút." Hạ Chí nói xong lại nằm lên, sau đó hắn lại nói thêm một câu, "Đồng Đồng, ngươi cũng tới cùng thử đi."
"Hạ lão sư, hiện tại mời ngươi đi ra ngoài!" Thu Đồng lạnh lùng nhìn Hạ Chí, nàng cảm thấy mình nhất định phải giữ khoảng cách với tên gia hỏa này, hai ngày nay hắn thật sự là được một tấc lại muốn tiến một thước!
Trong nháy mắt, Thu Đồng một lần nữa hóa thân thành băng sơn mỹ nhân nỗ lực dùng phương thức này để đánh đuổi Hạ Chí, nhưng nàng lập tức phát hiện, phương thức này không dùng được, bởi vì Hạ Chí lại ngủ thiếp đi!
Mặc dù Thu Đồng cảm thấy chắc chắn Hạ Chí đang làm bộ, nhưng nàng lại không cách nào làm gì Hạ Chí, cuối cùng nàng cắn răng, oán hận nhìn Hạ Chí: "Ngươi có bản lãnh thì cứ ngủ mãi đi!"
Thu Đồng đi ra khỏi phòng làm việc, dùng chìa khóa khóa ngược cửa từ bên ngoài, không có chìa khóa, Hạ Chí ở bên trong không cách nào mở cửa ra được, Thu Đồng quyết định xế chiều hôm nay không tới phòng làm việc, để tên khốn nạn này ngủ cho đủ!
Rất nhanh Thu Đồng đã rời khỏi trường học. Nàng quyết định ra ngoài ăn một bữa thật ngon, thuận tiện giải sầu một chút. Mà chiều hôm ấy, thậm chí Thu Đồng còn không đến trường học, mà nàng đang ngồi trong một quán cà phê suốt nửa ngày. Chỉ có điều dần dần, nàng lại bắt đầu có chút tâm thần không yên, nàng vốn tưởng Hạ Chí không ra được, nhất định sẽ gọi điện thoại cho nàng, tuy Hạ Chí không có di động, nhưng trong phòng làm việc của nàng có điện thoại.
"Chẳng lẽ ngủ trên chiếc sofa cổ quái kia lại thoải mái như vậy sao?" Thu Đồng âm thầm chửi Hạ Chí, sau đó, Thu Đồng lại ăn tối bên ngoài, đợi khi nàng quay về trường học đã tám giờ tối.
Thu Đồng vốn định tới phòng làm việc nhìn xem, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn được, nàng cảm thấy bản thân mình không thể chịu thua Hạ Chí, Hạ Chí không chủ động gọi điện thoại, nàng sẽ nhốt hắn trong văn phòng mãi.
Thu Đồng trở về ký túc xá của mình, mà đêm này, di động của nàng chưa từng tắt máy, thế nhưng nguyên một buổi tối, nàng đều không đợi được điện thoại của Hạ Chí, ngược lại khiến nàng cả tối ngủ không ngon.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nhịn đến năm giờ rưỡi sáng, trời còn chưa sáng, Thu Đồng đã rời giường đi về phía tòa nhà văn phòng, nàng bắt đầu hơi bất an.
Lấy tốc độ nhanh nhất đi tới cửa phòng làm việc, Thu Đồng dùng chìa khóa mở cửa, sau đó nàng phát hiện, vậy mà Hạ Chí còn nằm trên sofa, vẫn không nhúc nhích, nhìn như ngủ rất say.
"Thật sự là heo!" Thu Đồng không nhịn được mắng một câu, trong lòng lại không tự chủ mà thở phào nhẹ nhõm, thuận tay cầm một quyển sách lên, đi về phía sofa, hiển nhiên là định đánh thức Hạ Chí.
Đi tới bên cạnh sofa, đột nhiên Thu Đồng lại cảm thấy không đúng, vì sao gia hỏa này ngay cả một chút động tĩnh cũng không có?
Vô thức vươn tay tới bên cạnh mũi Hạ Chí, Thu Đồng lập tức sợ hết hồn, này… sao lại thế này? Không thở?
"Hỏng rồi, chẳng trách cả đêm tên hỗn đản này không gọi điện thoại!" Trong lúc nhất thời, Thu Đồng tâm thần đại loạn, sau đó nàng lại lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cấp cứu.
"Đồng Đồng, ngươi không thể hô hấp nhân tạo cho ta trước sao?" Giọng nói có chút buồn bực vang lên, dọa Thu Đồng sợ hết hồn.
Một giây sau, Thu Đồng lại bị chọc giận: "Ngươi bị thần kinh sao? Giả cái gì không tốt nhất định phải giả chết?"
"Đồng Đồng, ta chỉ đang dùng một loại phương pháp hô hấp tương đối đặc biệt mà thôi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, sau đó hắn ngồi dậy, duỗi lưng một cái, "Sofa này thật không tồi, Đồng Đồng, ngươi thực sự không tới thử một chút sao?"
"Không thử!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, nàng còn đang tức giận, tên hỗn đản này lại có thể giả chết hù dọa nàng!
"Được rồi, Đồng Đồng, ngươi có biết hôm nay là ngày nhà giáo không?" Hạ Chí đã đứng lên.
"Nói nhảm, đương nhiên biết!" Thu Đồng tức giận nói.
"Vậy có phải hẳn ngươi nên tặng quà cho ta không?" Hạ Chí nghiêm trang hỏi: "Thật ra hi vọng của ta cũng không cao, ngươi cứ coi bản thân mình là quà tặng cho ta là được."
"Ngươi đi ra ngoài cho ta!" Thu Đồng tàn nhẫn trừng Hạ Chí.
"Đồng Đồng, ngươi thực sự quá hẹp hòi." Hạ Chí lắc đầu thở dài, sau đó thật sự đi ra khỏi phòng làm việc của Thu Đồng, đã gần sáu giờ, hắn nên đi dạy thể dục cho Mạc Ngữ.
Thu Đồng đóng cửa lại, khóa trái từ bên trong, sau đó nàng nhìn chiếc sofa kia, nhất thời có chút mê hoặc. Sofa này thoải mái như vậy sao? Có thể khiến tên hỗn đản Hạ Chí kia một hơi ngủ mười tám tiếng?
Do dự chừng một phút đồng hồ, Thu Đồng quyết định nằm lên thử một chút.
"Thật đúng là rất thoải mái." Thu Đồng tự lẩm bẩm, "Rốt cuộc nó được làm từ vật liệu gì vậy?"
Thu Đồng không hiểu rõ vấn đề này, bởi vì không được sau ba phút, nàng đã ngủ mất.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Thu Đồng tỉnh lại từ trong mông lung, vừa mở mắt, còn chưa hoàn toàn tỉnh hồn, nàng đã phát hiện có người đang đứng bên cạnh nàng. Gần như theo bản năng kinh hô một tiếng, sau đó, Thu Đồng triệt để tỉnh lại.