Chương 205: Ngươi lại lộn xộn (1)
Đối với Thu Đồng, biệt thự này cũng không thể nói là quá quen thuộc, nhưng đối với nơi này, đúng là nàng có ấn tượng tương đối khắc sâu. Nhiều năm trước, nàng đã từng theo gia gia tới nơi này, cùng tham gia yến hội nào đó của chủ nhân biệt thự. Mà từ sau yến hội kia, nàng đã trêu chọc một phiền phức.
"Hoàng hậu Đồng Đồng mỹ lệ, mời xuống xe." Giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai, Thu Đồng phục hồi tinh thần lại, phát hiện Hạ Chí đã mở cửa xe cho nàng.
Thu Đồng xuống xe, trong lòng mơ hồ có một tia thương cảm, trước đó lần đầu tiên nàng tới nơi này làm khách, là theo gia gia tới đây. Từ nhỏ đến lớn, trong mắt nàng, từ đầu đến cuối gia gia vẫn luôn là người đáng tin cậy nhất. Nhưng hiện tại gia gia đã mất, mà nam nhân đang ở bên cạnh nàng lúc này, liệu có thể trở thành người nàng tín nhiệm nhất như gia gia nàng không?
Thu Đồng không biết, bởi vì nàng mới chỉ quen biết người này một tuần. Mặc dù trong một tuần lễ này, nam nhân đã biểu hiện ra năng lực siêu phàm, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn khiến nàng cảm thấy phiêu hốt, bởi vì từ đầu đến cuối, nàng đều không nhìn thấu hắn, thậm chí nhiều khi, nàng luôn cảm thấy Hạ Chí hơi không chân thực.
"Đồng Đồng, chúng ta đi vào thôi." Giọng nói của Hạ Chí lại vang lên bên tai Thu Đồng.
Thu Đồng khẽ thở ra một hơi, sau đó gật đầu, hơi do dự một chút, rốt cục nàng cũng chủ động đưa tay tới ôm lấy cánh tay Hạ Chí.
"Ngươi thành thật một chút, không được lộn xộn!" Đồng thời Thu Đồng còn nhỏ giọng cảnh cáo Hạ Chí.
"Đồng Đồng, hiện tại là ngươi lộn xộn." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.
Vốn dĩ trước khi tới đây Thu Đồng đã tức giận, nghe hắn nói như thế nàng càng không thể nhịn được nữa, trực tiếp tàn nhẫn véo cánh tay Hạ Chí.
"Xem, Đồng Đồng, ngươi lại lộn xộn." Thoạt nhìn Hạ Chí tuyệt không cảm thấy đau nhức.
"Ngươi có thể im đi không?" Thu Đồng tiếp tục dùng lực véo.
"Đồng Đồng, ngươi có thể che miệng ta lại." Hạ Chí nghiêm trang nói: "Tỷ như, hôn ta."
"Có tin ta dùng tất thối bịt kín miệng ngươi?" Rốt cục Thu Đồng cũng từ bỏ việc véo Hạ Chí, bởi vì ngón tay của nàng đã véo tới đau nhức mà Hạ Chí vẫn không có chút phản ứng nào!
"Đồng Đồng, lời này ngay cả chính ngươi còn không tin." Hạ Chí cười xán lạn, mà trong lúc hai người nói chuyện, chân đã đi tới cửa vào biệt thự. Nơi cửa vào có hai nhân viên an ninh, còn có hai mỹ nữ xinh đẹp mặc sườn xám.
"Thu Đồng tiểu thư, mời vào." Hai mỹ nữ cùng khom lưng với Thu Đồng, có vẻ hết sức khách khí, mà Thu Đồng còn chưa báo ra thân phận của mình, hai mỹ nữ này chỉ liếc mắt đã nhận ra nàng.
"Hội trường ở đâu?" Thu Đồng mở miệng hỏi.
"Thu Đồng tiểu thư, ta dẫn đường cho ngài." Một mỹ nữ trong đó trả lời ngay.
"Cảm ơn." Thu Đồng đã cùng Hạ Chí đi vào biệt thự.
"Ngài quá khách khí, đây là Trương đại thiếu gia cố ý nhắn nhủ." Mỹ nữ cười quyến rũ, "Nếu Trương đại thiếu gia biết ngài đã tới, hắn nhất định sẽ đích thân tới tiếp đãi ngài."
Thu Đồng lập tức nhíu mày: "Trương Minh Hải trở lại rồi?"
"Đúng vậy, Thu Đồng tiểu thư, mấy hôm trước Trương đại thiếu gia mới về nước." Mỹ nữ gật đầu trả lời.
Lông mày Thu Đồng nhíu càng chặt hơn, nhưng nàng cũng không tiếp tục hỏi thêm điều gì. Mấy phút đồng hồ sau, Thu Đồng và Hạ Chí đã tới yến hội.
Phía trên một hồ bơi ngoài trời được dựng thêm một đài cao, bốn phía đài cao có đủ loại thiết bị camera đã được chuẩn bị tốt, bốn phía cũng được trải sẵn thảm đỏ. Trên đài cao có một vài người, chẳng qua cũng không nhiều, hẳn đài cao này được xây dựng để phục vụ cho việc trao giải, mà người trên đài cũng giống với nhân viên của đài truyền hình, một cặp nam nữ cầm micro kia rõ ràng là người dẫn chương trình.
Thật ra bốn phía bể bơi cũng không được tính là náo nhiệt, bảy tám nhân viên phục vụ mặc sườn xám đi lại ở bốn phía bể bơi, khách đã tới nơi này tụ tập top năm top ba, đều đang thấp giọng nói chuyện với nhau. Thoạt nhìn, bốn phía bể bơi có tổng cộng chừng trăm người, cũng không tính là nhiều, bởi vì không người nào nói chuyện lớn tiếng, đương nhiên thoạt nhìn chung quanh có vẻ khá an tĩnh.
"Thu Đồng tiểu thư, Trương đại thiếu gia ở bên kia..." Dường như mỹ nữ muốn trực tiếp dẫn Thu Đồng tới đó.
"Ngươi trở về đi, không cần ngươi phí tâm." Giọng điệu của Thu Đồng có chút thờ ơ.
"Vậy được rồi, Thu Đồng tiểu thư, ta đi về trước." Mỹ nữ kia cũng rất thức thời, rất mau đã rời đi.
Thu Đồng cau mày, giọng nói hơi bất mãn: "Nào có người biến dạ tiệc từ thiện thành dáng vẻ như vậy? Chỉ thiếu điều không gọi tới một đám nữ nhân mặc áo tắm hai mảnh."
"Đúng vậy, quá không ra gì, mặc sườn xám cái gì, mặc áo tắm hai mảnh tốt biết bao nhiêu." Hạ Chí ở bên cạnh phụ họa nói.
Thu Đồng lại bấm Hạ Chí một chút, chỉ có điều sau khi bấm xong, nhớ lại hành động này cũng chẳng có ích gì, nàng quyết định không quan tâm tới tên lưu manh này nữa. Đương nhiên hắn ước gì mỗi một mỹ nữ đều mặc áo tắm hai mảnh đâu.
Dù sao thì dưới cái nhìn của Thu Đồng, dạ tiệc từ thiện này cũng có vẻ chẳng ra sao, chỉ có điều nếu đã đến nơi này, hiển nhiên cũng nên ở lại, thân là phía chủ, nếu đài truyền hình thành phố Thanh Cảng đã muốn chọn nơi đây, nàng cũng không cần quản nhiều.
Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy phiền não là nàng lại nhìn thấy người nàng không muốn gặp nhất ở nơi này.
"Thu Đồng!" Thu Đồng mới vừa nghĩ đến chuyện này đã nghe được một giọng nói truyền đến, sau đó, một đám nam nữ đi về phía Thu Đồng.
Bảy tám nam nữ đều ăn mặc không tầm thường, âu phục và lễ phục dạ hội, có vẻ rất chính thức, mà dẫn đầu đi ở phía trước chính là một vị nam nhân trẻ tuổi thoạt nhìn còn chưa tới ba mươi.