Chương 206: Ngươi lại lộn xộn (2)
Nam nhân này cao chừng 1m8, anh tuấn đẹp trai, phong độ nhanh nhẹn, trên thực tế, giọng nói của hắn ta cũng rất dễ nghe, tràn ngập một loại từ tính, mà hiện tại trên mặt hắn ta cũng là nụ cười mê người. Không hề nghi ngờ, chí ít, vừa liếc mắt nhìn đã có thể xác định đây là một nam nhân rất có mị lực.
Rõ ràng nam nhân này là nhân vật dẫn đầu đám nam nữ trước mặt, vài người khác như chúng tinh phủng nguyệt vây quanh hắn ta đi về phía bên này. Rất nhanh, hắn ta đã dừng bước ở vị trí cách Thu Đồng không tới hai mét.
"Thu Đồng, đã lâu không gặp." Trong giọng nói của nam nhân có chút xúc động, "Mấy ngày hôm trước, ta vốn muốn tới thăm hỏi ngươi, nhưng lại cảm thấy có chút mạo muội, cũng may hiện tại có cơ hội, có thể để chúng ta gặp lại."
"Trương Minh Hải, trong nước không có lệnh cấm, nếu không ta sẽ lại xin một phần." Giọng điệu của Thu Đồng rất hờ hững, hiển nhiên, nàng không có bất kỳ thiện cảm gì với nam nhân tên Trương Minh Hải này.
"Thu Đồng, mọi người đều có lúc tuổi trẻ khinh cuồng, năm đó đúng là ta không nên dây dưa với ngươi, thật xin lỗi, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể hiểu, mấy năm nay, ta đã thành thục thật sự, ta hy vọng ngươi có thể cho ta một cơ hội." Giọng điệu của Trương Minh Hải rất thành khẩn, "Ta không hy vọng xa vời rằng ngươi chắc chắn sẽ chấp nhận sự theo đuổi của ta, nhưng ta hy vọng, chí ít chúng ta cũng có thể làm bạn. Lui thêm bước nữa, cho dù ngươi không có thiện cảm với ta, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể hiểu rõ ta của hiện tại, ta đã không còn là ta trong trí nhớ của ngươi, cũng không còn là ta của trước đây nữa."
"Đồng Đồng, có một câu gọi là chó không đổi được tật ăn phân." Một giọng nói lười biếng vang lên, người nói chuyện đương nhiên là Hạ Chí.
Mà lời của hắn vừa ra, lập tức có mấy người trợn mắt nhìn hắn, tiểu tử này đang nói tiếng người sao? Đây không phải là đang mắng Trương đại thiếu gia là chó à?
Sắc mặt Trương Minh Hải cũng hơi đổi, nhưng hắn ta khôi phục bình thường rất nhanh, hắn ta nhìn nhìn cánh tay Thu Đồng đang kéo tay Hạ Chí, sau đó mở miệng hỏi: "Thu Đồng, hẳn vị này chính là bạn trai ngươi, Hạ Chí Hạ lão sư?"
"Trương Minh Hải, ta không có bất kỳ hứng thú gì với chuyện tìm hiểu ngươi, trước đây là như vậy, hiện tại vẫn là như vậy." Giọng điệu của Thu Đồng vẫn lạnh băng như cũ, "Từ năm đó khi gặp ngươi lần đầu tiên tới tận bây giờ, ta chưa bao giờ từng có hứng thú với ngươi, rốt cục ngươi tốt hay xấu đều không liên quan gì tới ta, chỉ cần ngươi không đến quấy rầy ta."
Dừng lại một giây, Thu Đồng tiếp tục nói: "Về phần hắn là ai, ta càng không cần phải nói cho ngươi biết!"
Hiển nhiên Thu Đồng không muốn tiếp tục trò chuyện với Trương Minh Hải, nói xong, nàng lại kéo Hạ Chí: "Đi thôi, chúng ta tới bên kia."
"Đồng Đồng, nếu không ngươi qua bên kia trước, để ta tâm sự vui vẻ với vị Trương đại thiếu gia này một chút?" Hạ Chí lại rất nghiêm túc nói với Thu Đồng.
Thu Đồng lập tức cảm thấy không ổn: "Ngươi muốn nói chuyện gì?"
"Có người muốn theo đuổi bạn gái ta, ta cảm thấy ta nên tâm sự với hắn." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc.
"Này, ngươi chớ làm loạn, tâm sự cái gì, ta cảm thấy ngươi đang muốn đánh người!" Thu Đồng nhỏ giọng, có chút tức giận, "Ta vốn không có quan hệ gì với hắn, còn có, lưu manh đáng chết, ta còn chưa phải bạn gái của ngươi đâu!"
"Đồng Đồng, ta là lão sư, ta rất có tư chất, nhất định sẽ không đánh nhau." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Lời này ai tin, nói cứ như ngươi chưa bao giờ đánh người vậy!" Thu Đồng tức giận nói.
"Người bị ta đánh vốn không thể gọi là đánh nhau." Hạ Chí thuận miệng tiếp lời.
Thu Đồng lập tức cạn lời, đây là loại người gì vậy? Vừa thấy bộ dạng này của hắn, nàng đã cảm thấy dự cảm của mình không sai, gia hỏa này hơn phân nửa là muốn đánh Trương Minh Hải.
"Nói chung ngươi chớ nói chuyện với hắn, hiện tại theo ta qua bên kia!" Thu Đồng lại muốn lôi Hạ Chí đi.
"Đồng Đồng, ta bảo đảm sẽ không đánh hắn." Hạ Chí vẫn không đi, "Nhưng ta nhất định phải tâm sự với hắn."
"Được rồi, vậy ngươi nói chuyện với hắn, ta ở đây nhìn!" Thu Đồng ném cho Hạ Chí một cái liếc mắt.
"Hạ lão sư, ngươi muốn nói chuyện gì?" Lúc này, giọng nói của Trương Minh Hải vang lên, thấy Thu Đồng và Hạ Chí ở đó anh anh em em thì thầm với nhau, sắc mặt Trương Minh Hải cũng có chút khó coi.
"À, Trương đại thiếu gia, ngươi có biết ta là bạn trai Đồng Đồng, đúng không?" Hạ Chí rất nghiêm túc hỏi.
"Đương nhiên, ta cũng đã xem tin tức." Trương Minh Hải gật đầu.
"Sau đó, hiện tại ngươi đang nghĩ tới chuyện theo đuổi Đồng Đồng, không sai chứ?" Hạ Chí lại hỏi.
"Hạ lão sư, chúng ta có thể cạnh tranh công bằng." Trương Minh Hải cười nhạt một tiếng, "Dù gì ngươi và Thu Đồng cũng chưa kết hôn, ta nghĩ, chuyện ta theo đuổi nàng cũng không có gì không đúng, cuối cùng Thu Đồng lựa chọn ai là do nàng quyết định."
"Cạnh tranh công bằng?" Hạ Chí nhìn Trương Minh Hải, "Đầu óc ngươi bị ngập nước sao?"
Thu Đồng không nhịn được lại liếc Hạ Chí, nàng đã sớm đoán được gia hỏa này tuyệt đối sẽ không nói chuyện đàng hoàng với người khác, thấy chưa, mới nói hai câu hắn đã mở miệng mắng chửi người. Đương nhiên Thu Đồng cũng không ngăn cản, mắng người mà thôi, chỉ cần gia hỏa này không động thủ là được.
"Hạ lão sư, thân là lão sư, ngươi nên có tố chất, mở miệng đả thương người không thể giải quyết vấn đề." Trương Minh Hải thản nhiên nói, thoạt nhìn đúng là hắn ta biểu hiện rất có phong độ.
"Ngươi lại có thể cảm thấy mình có tố chất, xem ra đúng là đầu ngập chưa đủ nước." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó đột nhiên hắn lấy tay bắt lấy cổ áo của Trương Minh Hải!