Chương 209: Diện tích oán hận trong lòng (1)
Lúc này thiếu nữ thanh thuần đang theo bên cạnh một nam nhân trung niên, nam nhân trung niên này cũng là người khí vũ hiên ngang, khí chất không tầm thường, mặc dù đã hơn 40 tuổi, nhưng hắn ta không chỉ anh tuấn bất phàm, mị lực của nam nhân thành thục trên người hắn ta cũng đủ để hạ thấp rất nhiều nam nhân ở đây.
Thấy nam nhân trung niên này, trên mặt không ít người đều lộ ra vẻ mặt hơi kỳ quái, có thể nhìn ra được, phần lớn người ở đây đều biết nam nhân trung niên này. Nhưng kỳ quái là gần như không người nào muốn lên đi chào hỏi hắn ta, thậm chí còn có mấy người vô thức tránh đi một chút.
"Các ngươi đi trước đi." Trương Minh Hải nói một tiếng với nhân viên an ninh, sau đó lại đi về phía nam nhân trung niên.
Nhân viên an ninh nơi này đều do Trương gia mời tới, hiện tại Trương gia đại thiếu đã để bọn hắn rời khỏi, đương nhiên bọn hắn rất nhanh cũng rời đi. Lúc này Thu Đồng đã âm thầm hô may mắn, may là nàng không cá cược với Hạ Chí, nếu không nàng lại thua rồi.
Nhưng nàng nghĩ mãi mà không rõ, từ lúc nào tên Trương Minh Hải này đã trở nên giỏi chịu đựng như thế?
"Mạc tiên sinh, hoan nghênh ngươi tới Trương gia." Trương Minh Hải mang gương mặt tươi cười đi tới trước mặt nam nhân trung niên, lúc này, Thu Đồng thật có chút ngưỡng mộ Trương Minh Hải, hiện tại tố chất tâm lý của người này thực sự xuất sắc, mới vừa rồi bị Hạ Chí ném vào bể bơi trước mắt bao người như vậy, thế mà sau khi lên khỏi bể bơi, y phục còn chưa thay, cứ ướt dầm dề như vậy vẫn có thể tươi cười đón khách, đổi lại người bình thường thật đúng là không làm được.
"Trương đại thiếu gia, ta chỉ tới dự lễ trao giải của đài truyền hình." Nam tử trung niên cũng không có vẻ thân thiện, trên mặt cũng không có ý cười gì, mà ngụ ý trong lời của hắn ta dường như đang nói cho Trương Minh Hải, hắn ta không tới dự tiệc của Trương gia, cho nên không cần Trương Minh Hải hoan nghênh.
"Mạc tiên sinh nói cực phải, nhưng bất luận thế nào, Mạc tiên sinh và Mạc tiểu thư lần đầu tiên đến Trương gia chúng ta, ta vẫn phải hoan nghênh." Trên mặt Trương Minh Hải vẫn là ý cười như cũ, sau đó hắn ta rất tự nhiên mà chuyển dời tầm mắt đến trên người thiếu nữ thanh thuần, "Mạc tiểu thư, chào ngươi, ta là Trương Minh Hải."
Trương Minh Hải vươn tay, một bộ muốn bắt tay với thiếu nữ thanh thuần, sau đó, Trương Minh Hải liền trợn tròn mắt, bởi vì thiếu nữ thanh thuần rời đi, nàng cứ rời đi như vậy, giống như căn bản không thấy Trương Minh Hải!
Tay Trương Minh Hải cứ giơ giữa không trung như vậy, thoạt nhìn vẻ mặt có chút kinh ngạc, hiển nhiên, phản ứng của thiếu nữ thanh thuần hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn ta. Mà trên thực tế, trên cơ bản, những người khác ở đây cũng không ngờ tới phản ứng của thiếu nữ này lại là như vậy, mà khi bọn hắn thuận theo bước tiến của thiếu nữ nhìn lại, bọn hắn càng kinh ngạc hơn, bởi vì bọn hắn phát hiện, sở dĩ thiếu nữ này không để ý tới Trương Minh Hải là vì nàng đang chủ động chào hỏi một người khác, mà người này, bất ngờ lại là Hạ Chí!
"Hạ lão sư." Thiếu nữ thanh thuần gọi Hạ Chí một tiếng.
"Mạc Ngữ, người cũng tới rồi." Trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười lạnh nhạt, thiếu nữ thanh thuần này lại chính là Mạc Ngữ, chẳng qua, Mạc Ngữ thời khắc này cũng có chút không giống Mạc Ngữ bình thường.
Bộ lễ phục dạ hội khiến Mạc Ngữ ngoài thanh thuần còn nhiều thêm một phần thành thục khác với ngày thường, cũng khiến nàng càng có mị lực hơn. Mà giờ khắc này, nàng đứng chung một chỗ với Thu Đồng, một trong thanh thuần lại mang theo một tia thành thục, một người trong thành thục càng lộ vẻ cao quý, đều mỹ lệ tuyệt luân, khí chất xuất chúng, khó phân cao thấp.
"Phụ thân ta muốn để ta bắt đầu tiếp xúc một chút với việc này." Mạc Ngữ gật đầu, mà từ đầu đến cuối, vậy mà nàng chưa hề chào hỏi Thu Đồng, dường như đối với nàng, người nàng để ý chân chính cũng chỉ có Hạ Chí.
Trong lòng Thu Đồng mơ hồ có chút khó chịu, chẳng qua, nàng cũng không nghĩ quá nhiều, bởi vì theo nàng biết, Mạc Ngữ vẫn luôn không thích nói nhiều với mọi người, nàng chủ động chào hỏi Hạ Chí chỉ là tình huống ngoại lệ.
"Vị này nhất định là Hạ lão sư." Giọng ôn hòa truyền đến, lúc này, phụ thân Mạc Ngữ đã đi tới, về phần Trương Minh Hải, đương nhiên đã bị gạt ở nơi nào rồi.
"Chào ngươi, Mạc tiên sinh." Hạ Chí lại chủ động vươn tay với phụ thân Mạc Ngữ, "Ta là Hạ Chí, là giáo viên thể dục kiêm chủ nhiệm lớp của Mạc Ngữ."
"Chào ngươi, Hạ lão sư." Phụ thân Mạc Ngữ bắt tay với Hạ Chí, "Ta là Mạc Vong."
"Mạc vong sơ tâm, phương đắc thủy chung." Hạ Chí mỉm cười, "Mạc tiên sinh, tên của ngươi rất tốt."
Ánh mắt Mạc Vong lóe lên một tia kỳ dị: "Hạ lão sư, có thể nói ra hàm nghĩa chân chính trong tên ta, ngươi là người thứ nhất."
"Mạc tiên sinh, ngươi có thể hơn mười năm như một ngày không quên sơ tâm, người như vậy, ta cũng là lần đầu tiên gặp phải." Hạ Chí mỉm cười, "Ta nghĩ, hẳn ta nên chúc mừng ngươi, ngươi có một nữ nhi rất tuyệt, nàng là học sinh giỏi nhất."
Nghe hai người nói chuyện, nét mặt Mạc Ngữ và Thu Đồng đang đứng bên cạnh dường như đều có chút kỳ quái, đặc biệt là Thu Đồng, nàng cảm thấy biểu hiện của Hạ Chí lúc này rất không bình thường, hắn không chỉ kính trọng Mạc Ngữ vài phần, mà sao dường như đối mặt với phụ thân Mạc Ngữ, hắn cũng kính trọng vài phần?
Phải biết rằng, bình thường đối với những người khác, Hạ Chí vẫn luôn là xa cách khó gần. Trước đây ở trước mặt thủ phủ Trần Thiên Thành, Hạ Chí cũng bày ra vẻ mặt không muốn quan tâm tới người ta, nhưng vừa vặn, hắn lại có thể chủ động bắt tay Mạc Vong, chuyện này cũng quá không bình thường đi?
Nhìn nhìn Mạc Ngữ xinh đẹp thanh thuần, trong lòng Thu Đồng không khỏi càng thêm không thoải mái, lẽ nào đây là cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi?