Chương 208: Ta đã nói không đánh hắn (2)
"Ngươi muốn làm cái gì?"
"Mau buông xuống Trương đại thiếu gia!"
Bốn phía truyền đến tiếng quở trách, thoáng chốc tràng diện có vẻ hơi hỗn loạn, nhưng một giây sau, bốn phía lại an tĩnh trở lại, cả đám trợn mắt há mồm, bởi vì bọn họ thấy rốt cục Hạ Chí cung buông tay, nhưng không phải hắn buông Trương Minh Hải ra, mà là ném cả người Trương Minh Hải bay ra ngoài!
"Thực sự là đầu óc vào chưa đủ nước, chỉ là ta hoàn toàn không cần cạnh tranh với ngươi mà thôi." Hạ Chí như lẩm bẩm, nhưng hết lần này tới lần khác giọng nói lại có thể khiến mỗi người nghe thấy: "Hãy để đầu óc ngươi vào thêm một ít nước nữa đi."
Rầm!
Cả người Trương Minh Hải rơi vào bể bơi, bốn phía vẫn là một mảnh ngây dại như cũ, này… Hạ Chí này lại có thể ném Trương Minh Hải vào bể bơi?
Lúc này, Hạ Chí lại quay đầu nhìn về phía Thu Đồng, cười xán lạn: "Đồng Đồng, ngươi xem, ta nói ta không đánh hắn."
Thu Đồng trừng mắt nhìn Hạ Chí, tức giận nói: "Còn không bằng ngươi đánh hắn một trận!"
"À, vậy ta đây lại đi đánh hắn ta một trận." Hạ Chí làm ra vẻ muốn xoay người tới bể bơi kéo Trương Minh Hải lên đánh.
"Không cho đi!" Thu Đồng vội vã gọi lại, sau đó đi tới bên cạnh Hạ Chí, lại một lần nữa chủ động ôm lấy cánh tay Hạ Chí. Nghiêm túc mà nói, lần này nàng muốn kéo Hạ Chí lại, hiển nhiên, Thu Đồng không muốn Hạ Chí tiếp tục gây chuyện ở đây.
"Tiểu tử họ Hạ kia, vậy mà ngươi dám đánh người ở đây? Con mẹ ngươi biết đây là nơi nào sao?" Tại lúc này, có một tiếng rống vang lên, "Thu Đồng, ngươi mau để tên bạn trai không có tố chất này của ngươi cút đi, đây không phải nơi loại người có tư chất hạ đẳng như hắn có thể vào..."
Người này là một trong số những người đã đứng sau lưng Trương Minh Hải trước đó, thoạt nhìn hắn ta rất phẫn nộ, dường như hắn ta có quan hệ rất thân mật với Trương Minh Hải. Đương nhiên, cũng có thể là hắn ta chỉ đang muốn biểu hiện một chút trước mặt Trương Minh Hải mà thôi.
Thế nhưng, hắn ta còn chưa nói hết lời đã không cách nào nói nữa, nguyên nhân là vì cổ của hắn ta trực tiếp bị Hạ Chí bóp lấy. Thu Đồng kéo được một tay Hạ Chí, nhưng lại không cách nào kéo được tay kia của Hạ Chí.
"Ta nghĩ, ta phải sửa lại một việc, ban nãy ta không đánh người." Hạ Chí thản nhiên nói, sau đó đột nhiên hắn nhấc chân, đạp thẳng lên trên bụng người này, "Ngươi xem, đây mới là đánh người."
Buông lỏng tay, người này lập tức ôm bụng, thân thể co ro thống khổ té trên mặt đất, hiển nhiên một đá này của Hạ Chí thật sự không nhẹ.
Đám người bốn phía hoàn toàn ngu si, đây không phải lão sư, đây quả thực là dã nhân, người bình thường nào có thể một lời không hợp liền ra tay như hắn ta?
"Đồng Đồng, ta chỉ đồng ý với ngươi sẽ không đánh Trương Minh Hải, không nói sẽ không đánh những người khác." Hạ Chí lại nhìn về phía Thu Đồng.
"Hiện tại ta không muốn nói chuyện với ngươi!" Thu Đồng tức giận nói: "Nếu như ngươi bị người đuổi ra, ta sẽ không đi ra cùng ngươi!"
"Đồng Đồng, không ai có thể đuổi ta đi." Hạ Chí cười xán lạn, "Hơn nữa, Đồng Đồng thân yêu, tin tưởng ta, thằng ngốc Trương Minh Hải kia sẽ không đuổi ta đi."
"Làm sao ngươi biết?" Hiển nhiên Thu Đồng không tin, nàng cũng không tin Trương Minh Hải còn có thể nhẫn.
"Đồng Đồng, muốn đánh cuộc không?" Hạ Chí nghiêm trang nói: "Ta cá là Trương Minh Hải sẽ ngăn cản người khác đuổi ta đi, nếu ngươi không tin, thua, ngươi hôn ta một cái."
"Không cá!" Tuy rằng Thu Đồng không tin, nhưng nàng vẫn cảm thấy không thể đánh đố với tên gia hỏa này, bởi vì lời nói của người này cho dù có hiếm thấy tới mức nào, đều có khả năng trở thành sự thật.
Vừa nói tới đây, có mấy người mặc trang phục bảo vệ chạy về phía bên này, mà nam nhân vừa bị Hạ Chí đạp một cước kia lại tức tới hổn hển quát to lên: "Mau tới, bên này, đuổi tên quấy rối kia ra... Ách!"
Còn chưa dứt lời, người này đã kêu thảm một tiếng, lại là một chân Hạ Chí đạp lên trên người hắn ta.
Mọi người lại ngẩn người, gia hỏa này cũng quá không chút kiêng kỵ đi?
Thu Đồng cũng cảm thấy đau đầu, gia hỏa này định đánh hết đám an ninh kia sao? Không phải nàng không muốn ngăn cản Hạ Chí, nhưng vấn đề là nàng biết mình căn bản không cách nào ngăn cản hắn, tên hỗn đản này làm việc hoàn toàn không trưng cầu ý kiến của nàng.
Mấy bảo vệ cũng ngẩn người, sau đó bọn hắn kịp phản ứng, vội vàng chạy về phía bên này, nhưng vào lúc này, lại có một giọng nói vang lên: "Các ngươi trở về đi, ở đây không sao."
Nghe nói như thế, kể cả Thu Đồng, gần như mỗi người đều ngạc nhiên một trận, sau đó mọi người đều nhìn về phía bể bơi bên cạnh. Trương Minh Hải toàn thân ướt đẫm vừa đứng lên, có vẻ hơi chật vật, nhưng dường như hắn ta còn đang tận lực giữ vững phong độ.
"Trương đại thiếu gia..." Hiển nhiên nam nhân vừa bị đánh hai lần kia cảm thấy rất khó hiểu với quyết định này.
"Hôm nay chúng ta tới vì từ thiện, không nên vì tình cảm riêng tư mà ảnh hưởng tới chính sự của người ta, là ta làm sai trước, cho nên chuyện này cứ dừng lại ở đây đi." Sắc mặt Trương Minh Hải rất bình tĩnh, mà mới nói tới chỗ này, dường như trong mắt Trương Minh Hải xuất hiện một tia ngây dại, tầm mắt không tự chủ được nhìn về một phương hướng khác.
Bởi vì giờ khắc này, gần như mỗi người đều nhìn chằm chằm Trương Minh Hải, cho nên biến hóa tương đối rõ ràng của Trương Minh Hải cũng lọt vào mắt mọi người. Vì vậy, mọi người đều không tự chủ được mà theo hắn nhìn về một phương hướng, sau đó, bọn hắn lập tức thấy được một thiếu nữ.
Thiếu nữ thanh thuần thoát tục, xinh đẹp phi phàm, luận khí chất dung mạo, lại có thể tương xứng với Thu Đồng. Mặc dù nàng không thành thục như Thu Đồng, nhưng khí chất thanh thuần trên người nàng lại là thứ Thu Đồng không cách nào so sánh được.