Chương 215: Không cần cảm ơn ta (1)
Trương Minh Hải lại dẫn dắt sự chú ý của mọi người tới trên người Hạ Chí, mà ánh đèn cũng đúng lúc chiếu tới, trong nháy mắt, Hạ Chí và Thu Đồng lại lộ ra dưới đèn pha, mà Thu Đồng xinh đẹp thành thục lại khiến vô số nam nhân ở đây luyến tiếc dời tầm mắt.
Lần này, Trương Minh Hải trực tiếp gọi tên Hạ Chí cũng khiến mọi người ý thức được, hiện tại, vị Trương đại thiếu gia này đã chính thức đối đầu với Hạ Chí, thậm chí mọi người bắt đầu hoài nghi, trước đó sở dĩ Trương Minh Hải không để nhân viên an ninh đuổi Hạ Chí đi, chính là vì hiện tại có thể có cơ hội đánh mặt Hạ Chí ngay trước mặt mọi người. Đương nhiên, mọi người cảm thấy đây cũng là chuyện bình thường, nếu Trương Minh Hải không nhằm vào Hạ Chí mới là không bình thường chân chính.
Phần lớn nam nhân luyến tiếc dời tầm mắt khỏi người Thu Đồng, mà chúng nữ nhân ở đây lại vô thức quan sát Hạ Chí một chút, mà rất nhanh các nàng đã phát hiện, tuy Hạ Chí mặc âu phục, nhưng thoạt nhìn trên người hắn cũng không có thứ gì đáng tiền, tỷ như nam sĩ thành công thông thường đều đeo đồng hồ đeo tay, nhưng hắn không có, hắn chỉ đeo một cặp mắt kính, mà thoạt nhìn, dường như cặp mắt kính kia chỉ là loại mắt kính rất bình thường trong tiệm mắt kính giá mấy trăm tệ một chiếc, nói chung là không nhìn ra có điểm gì đặc biệt. Về phần tây trang trên người hắn ta, thoạt nhìn dường như được cắt may thủ công, cũng không tệ, nhưng không ai có thể nhận ra nhãn hiệu, hiển nhiên hơn phân nửa là do thợ may vô danh may thành.
Điều này khiến các nữ nhân ở đây lại có một chút cảm giác ưu việt, cho dù các nàng không xinh đẹp như Thu Đồng, nhưng nam nhân của các nàng lại mạnh hơn nam nhân của Thu Đồng nhiều. Đầu năm nay, nữ nhân chỉ xinh đẹp là không đủ, còn phải thật tinh mắt, loại người như Thu Đồng thật đúng là điển hình cho loại ngực to nhưng không có não, lại có thể tìm một giáo viên thể dục làm bạn trai, quá mất đẳng cấp!
"Ngu ngốc." Lại đúng lúc này, Hạ Chí lạnh nhạt phun ra hai chữ.
Hiện tại rất an tĩnh, đương nhiên giọng điệu hờ hững của Hạ Chí cũng truyền rõ vào tai mọi người, tất cả mọi người kinh ngạc, hiển nhiên ai cũng không ngờ Hạ Chí lại nói ra hai chữ này.
"Ngươi nói cái gì?" Trương Minh Hải lại cho rằng mình nghe lầm.
"Ngươi không chỉ đầu óc vào nước, ngay cả tai cũng bị nước vào sao?" Trong giọng nói lạnh nhạt của Hạ Chí có trào phúng rất rõ ràng, "Loại người ngu xuẩn đầu óc nước vào như ngươi muốn ta lấy đồ ra, ta liền lấy đồ ra, ngươi cho rằng ta cũng ngu xuẩn như ngươi sao?"
Nghe nói như thế, mọi người thầm oán Hạ Chí, gia hỏa này không muốn quyên vật phẩm tùy thân thì thôi đi, không ngờ lại dùng lý do này để mắng Trương Minh Hải một trận, vấn đề nằm ở chỗ, bọn hắn lại cảm thấy lời này cũng có lý.
Đặc biệt là thoạt nhìn, hiện tại Hạ Chí rõ ràng không thể bỏ ra thứ tốt gì, thay vì lấy thứ không đáng tiền nào đó ra cuối cùng bị người cười nhạo, còn không bằng dùng loại phương thức này để cự tuyệt không lấy đồ ra.
"Thoạt nhìn thằng này cũng không ngốc, chẳng trách có thể tán được Thu Đồng." Ngược lại bắt đầu có người nhìn Hạ Chí với con mắt khác, phải biết rằng, trước đây không ít người đều cảm thấy đầu óc Hạ Chí có vấn đề, nếu không, sao hắn lại ném Trương Minh Hải vào bể bơi?
"Hạ Chí, ngươi không nên mượn cớ buồn cười như vậy, thân là lão sư, vậy mà ngươi lại có thể không muốn đi đầu ủng hộ sự nghiệp giáo dục, người như ngươi xứng làm lão sư sao?" Trương Minh Hải cười lạnh một tiếng, "Đương nhiên, nếu ngươi không bỏ ra nổi thứ gì đáng giá thì cứ nói thẳng ra là được, tất cả mọi người đều có thể hiểu, dù sao thì một lão sư bình thường cũng không có dư tiền của gì, cho dù bạn gái ngươi có tiền, nhưng dù sao đó cũng không phải tiền của ngươi."
"Ta có rất nhiều vật phẩm tùy thân, nhưng không có thứ nào là dư thừa, hơn nữa mỗi một thứ đều là thứ các ngươi không mua nổi." Hạ Chí nhìn Trương Minh Hải, "Quan trọng nhất là, ngươi dùng phương thức ngu xuẩn như vậy để ta lấy đồ ra, nếu ta thật sự lấy ra, chẳng phải là quá nể mặt ngươi sao?"
Quay đầu quét mắt nhìn đám người bốn phía, Hạ Chí tiếp tục nói: "Đúng rồi, thật ra cho dù các ngươi có lấy thứ gì ra để đấu giá, cũng chỉ là làm nền cho Trương Minh Hải mà thôi, loại thủ đoạn của đứa trẻ ba tuổi thế này, ta tin tưởng các ngươi cũng có thể nhìn ra được, đúng không?"
Hạ Chí vừa nói ra lời này, tất cả mọi người lại ngẩn ngơ, mà Trương Minh Hải cũng lập tức phẫn nộ: "Hạ Chí, lời này của ngươi là có ý gì? Chính ngươi không muốn quyên cũng thôi đi, ngươi không nên công kích người khác!"
"Trương Minh Hải, ý của ta rất rõ ràng, ta tin tưởng mỗi người đều hiểu, ah, đương nhiên, ngươi quá ngu, có thể ngươi không rõ, vậy để ta đây nói rõ hơn một chút đi." Hạ Chí không nhanh không chậm nói: "Ý của ta chính là, nếu ai thật sự lấy đồ ra để hâm nóng buổi đấu giá trước khi phụ thân ngươi đấu giá viên kim cương hồng, vậy trí thông minh của người này còn không bằng đứa trẻ ba tuổi. Hiện tại ta nói rõ ràng như vậy, hẳn mọi người cũng có thể hiểu rồi chứ?"
Tất cả mọi người đều nhìn Hạ Chí với ánh mắt cổ quái, vô số người thầm mắng gia hỏa này, bởi vì lúc đầu bọn họ đã định lấy thứ gì đó ra hâm nóng buổi đấu giá thật, tuy hiện tại bọn họ còn chưa lấy ra, nhưng bọn họ luôn cảm thấy Hạ Chí đang mắng bọn họ ngu xuẩn. Vấn đề là, tỉ mỉ nghĩ lại, vậy mà mọi người còn cảm thấy đúng là như vậy thật.
Không hề nghi ngờ, vai chính thật sự tối nay vẫn là phụ tử Trương Thanh và Trương Minh Hải, có viên kim cương hồng giá trên trời kia ở đây, cho dù những người khác có lấy thứ gì ra đấu giá cũng chỉ là làm nền cho kim cương hồng, cũng như Hạ Chí đã nói, bọn hắn chẳng khác gì tự biến mình thành vật làm nền cho Trương Minh Hải!