Chương 253: Ta không thích nói chuyện với não tàn (1)
Một nam nhân trẻ chừng ba mươi tuổi vừa chào hỏi Tô Phi Phi vừa đi tới, vóc dáng hắn ta cao gầy, hào hoa phong nhã, có vẻ không quá ăn khớp với học viện thể dục này. Đương nhiên, thật ra đây chỉ là ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, không phải người nào ở trong học viện thể dục cũng theo học thể dục, mà mặc dù là theo thể dục cũng không có nghĩa người nào cũng to cao.
"Dương lão sư, ta theo bạn tới đây ăn cơm." Hiển nhiên Tô Phi Phi quen biết nam nhân trẻ tuổi này, nhưng cũng rất rõ ràng, nàng và Dương lão sư này cũng không tính là quá quen thuộc, trong câu trả lời của nàng có kèm theo một chút khách khí, mà một chút khách khí này chính là loại khách khí kiểu cố ý không thân thiết.
"Tô lão sư, vị này là bạn ngươi sao?" Nam nhân trẻ tuổi nhìn về phía Hạ Chí, sắc mặt khá khó coi.
"Đúng vậy." Tô Phi Phi trả lời một câu chắc chắn, sau đó nàng cũng không nói gì nhiều, ở trong mắt người khác, có lẽ Hạ Chí chỉ là giáo viên thể dục bình thường, nhưng nàng rất rõ ràng sự cường đại của Hạ Chí, nàng không cảm thấy mình cần giới thiệu thân phận của Hạ Chí với mỗi người nàng gặp.
Quan trọng nhất là thật ra, đến hiện tại nàng vẫn chưa thể xác định vì sao Hạ Chí lại tìm nàng, nàng càng rõ ràng thật ra Hạ Chí không phải bạn bè của nàng. Từ khi hai người bọn họ quen biết nhau đến hiện tại, chỉ chưa tới nửa giờ.
"Chỉ là bằng hữu sao?" Dương lão sư lại hỏi thêm một câu.
Mà hắn ta vừa hỏi như vậy, những người khác đã cảm thấy có điểm gì đó không đúng, có phải người ta chỉ là bạn bè hay không hình như không tới phiên hắn ta hỏi, đúng không? Trừ phi hắn ta là bạn trai của Tô Phi Phi. Nếu không, hắn ta quản được sao? Vấn đề là, xưng hô giữa hắn ta và Tô Phi Phi chứng tỏ hai người không phải một cặp.
"Dương lão sư, ta nghĩ ta vốn không cần trả lời vấn đề này của ngươi, chẳng qua vì để tránh hiểu lầm không cần thiết, ta vẫn nên trả lời một chút, ta và Hạ lão sư chỉ là bằng hữu." Lông mày của Tô Phi Phi cau lại, thật ra, mặc dù trước đó không lâu Hạ Chí đã thấy được một mặt mềm yếu của nàng, nhưng bình thường nàng vốn không phải nữ tử yếu ớt nhu nhược. Lúc này, thái độ của nàng cũng khiến mọi người cảm thấy tương đối cứng rắn cường thế.
Thoáng dừng lại một chút, Tô Phi Phi tiếp tục nói: "Cũng giống vậy, vì để tránh hiểu lầm không cần thiết, Dương lão sư, ta nghĩ ta nên nói rõ hơn nói cho ngươi biết, ta rất cảm ơn sự quan tâm của ngươi dành cho ta, nhưng ta càng thích sống một mình."
Mọi người lập tức xác định, đúng là vị Dương lão sư này đang theo đuổi Tô Phi Phi, nhưng hiển nhiên, Tô Phi Phi cũng không thích hắn ta, mà bây giờ, Tô Phi Phi đang thẳng thừng cự tuyệt sự theo đuổi của vị Dương lão sư này.
"Tô lão sư, lời này của ngươi là có ý gì?" Sắc mặt Dương lão sư khẽ biến, giọng điệu cũng không tự chủ được mà biến đổi hẳn.
Một đám người nhìn Dương lão sư với ánh mắt cổ quái, thằng này bị ngu sao? Cái này cũng cần phải hỏi? Ý của người ta rõ ràng như vậy, vậy mà hắn ta còn muốn hỏi cho rõ ràng?
"Ý của người ta là người ta không thích ngươi, ngươi đừng tới làm phiền người ta nữa, còn có đừng tới làm phiền chúng ta, chúng ta đang muốn ăn cơm đây!" Rốt cục Ngô Ý cũng không nhịn được mà nói một câu, bụng nàng còn đang đói meo đây, mà bên phía phục vụ cũng đã bắt đầu dọn thức ăn lên, nhưng vị lão sư họ Dương này cứ đứng đó mãi không đi, ngay cả nàng cũng xấu hổ động đũa.
Bốn phía truyền đến một trận cười vang, mà mảnh cười vang này đột nhiên khiến vị Dương lão sư kia phát nổ.
"Tô Phi Phi, ngươi cự tuyệt ta? Dựa vào cái gì mà ngươi cự tuyệt ta?" Đột nhiên Dương lão sư rống lên, một bộ thẹn quá hoá giận, "Ngươi cảm thấy ngươi rất đẹp có phải không? Ngươi cho rằng ngươi như tiên tử thì ngon lắm sao? Ngươi có gì đặc biệt hơn người? Cho dù ngươi có xinh đẹp hơn nữa cũng chỉ là một người tàn phế!"
Đám người bốn phía đưa mắt nhìn nhau, Dương lão sư này bị điên rồi sao? Cho dù bị cự tuyệt cũng không cần mất phong độ như thế chứ? Hơn nữa lời cự tuyệt của Tô lão sư người ta cũng có thể tính là rất uyển chuyển.
Mà Dương lão sư lại còn đang đứng bên kia rống to: "Ta là tiến sĩ vừa du học trở về, lập tức có thể thăng làm phó giáo sư, còn ngươi, ngoại trừ gương mặt đẹp, ngươi chẳng còn cái quái gì! Ta coi trọng ngươi đó là vinh hạnh của ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà cự tuyệt ta? Ngươi thì tính là gì..."
"Thật ra ta có một vấn đề." Giọng nói lạnh nhạt ngắt lời rống giận của Dương lão sư, Hạ Chí chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn về phía Dương lão sư.
Bốn phía yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đang nhìn Hạ Chí, trước đó Hạ Chí không hề nói chuyện khiến bọn hắn còn cảm thấy không bình thường đây.
"Ta thực sự rất tò mò, dựa vào trình độ não tàn của ngươi, rốt cuộc ngươi làm thế nào mới sống được lớn tới như vậy?" Giọng nói của Hạ Chí truyền rõ vào tai mọi người.
Ha ha!
Không biết ai bật cười, lúc đầu lời này cũng không tính là khôi hài, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc của Hạ Chí lại khiến người khác cảm thấy buồn cười.
"Ngươi nói cái gì?" Dương lão sư căm tức nhìn Hạ Chí.
"Thật ra, khi ngươi cảm thấy bản thân mình thích người ta là bố thí, vậy đó vốn không phải là thích." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh, "Nói cách khác, thật ra ngươi cũng không thích Tô lão sư, đó chẳng qua chỉ là ham muốn chiếm hữu mà thôi. Ừm, sở dĩ ta nói chuyện này là vì muốn nói cho Tô lão sư, đây là một chuyện tốt, bởi vì bị người não tàn như ngươi yêu thích thật đúng là vũ nhục nàng."
"Ngươi dám mắng ta? Ngươi có biết..." Dương lão sư rống lên với Hạ Chí.
Bốp!
Một bạt tai vang dội ngắt tiếng rống của Dương lão sư, sau đó là giọng nói có chút lạnh lùng của Hạ Chí: "Ta không thích mắng chửi người, nhưng rốt cục ngươi phải não tàn tới mức nào mới cảm thấy ngươi xuất sắc hơn Tô lão sư?"