Chương 256: Giấm táo không phải giấm (2)
"Loại đồ uống này tên giấm táo." Lúc này, Hạ Chí lại nói bổ sung.
"Quỷ mới ghen tuông!" Rốt cục Thu Đồng cũng kịp phản ứng, tên hỗn đản này muốn nói nàng đang ghen, nàng mới không ghen đâu!
"Thật ra Đồng Đồng, giấm táo vốn không phải dấm chua." Hạ Chí cười xán lạn.
Thu Đồng rất muốn chửi người, nhưng nàng cố gắng tự nói với mình phải tỉnh táo, phải bình tĩnh, nếu không chẳng khác gì nàng đang ghen thật, nhưng sao nàng có thể ghen vì tên lưu manh này? Nàng và hắn vốn không có quan hệ gì!
"Rốt cục ngươi tới đây là vì chuyện gì?" Thu Đồng lạnh mặt, nàng quyết định nói sang chuyện khác, mà nàng cũng hiểu được, Hạ Chí xuất hiện ở nơi này khẳng định là có chuyện.
Cứ việc Thu Đồng không chịu thừa nhận, nhưng nàng thực sự vì chuyện của Tô Phi Phi mà tức giận, hôm nay nàng vẫn luôn lượn trên diễn đàn xem tin tức, trước đó đều là tin tức liên quan tới nàng, nhưng vào nửa giờ trước, trên diễn đàn Minh Nhật tuôn ra một tin tức mới.
"Tin tức bạo tạc, tin tức bạo tạc, Hạ lão sư giành được một đại mỹ nữ ở học viện thể dục, có ảnh chân dung!"
Không hề nghi ngờ, người tuôn ra tin tức này tuyệt đối là một trong số mấy người Ngô Ý, ảnh và tên của Tô Phi Phi, thậm chí ngay cả chuyện Hạ Chí vì Tô Phi Phi mà đánh người cũng bị nổ ra.
Thật ra, đây đều không phải vấn đề, vấn đề nằm ở chỗ Tô Phi Phi quá đẹp, đặc biệt là loại khí chất như tiên nữ trên người nàng, ngay cả Thu Đồng cũng có cảm giác không bì nổi.
"Lần này mỹ nữ hiệu trưởng thật sự có tình địch." Trong diễn đàn, vô số người đều đang nói nhảm, trước đó có người cảm thấy Mạc Ngữ có thể phân cao thấp với Thu Đồng, nhưng dù gì Mạc Ngữ cũng là học sinh, mọi người chỉ thuận miệng nói một chút rồi thôi. Nhưng bây giờ có một vị lão sư mới tới, hơn nữa vị lão sư xinh đẹp này còn là người Hạ Chí đoạt được từ học viện thể dục, hiển nhiên tình huống cũng trở nên không giống.
Vì lẽ đó, sau khi Thu Đồng thấy được tin tức này, trong lòng nàng cũng rất khó chịu, không ngờ ngay lúc trời mưa như thác đổ, tên hỗn đản này lại có thể chạy tới học viện thể dục của người ta cướp đi một mỹ nữ như vậy, tên lưu manh đáng chết này thật sự thích mỹ nữ như vậy sao?
"Đồng Đồng, có người nói bước chậm trong mưa là một chuyện rất lãng mạn, hiện tại ngoài trời đang mưa, chúng ta có nên đi lãng mạn một chút không?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc.
"Đi lãng mạn với Tô Phi Phi của ngươi đi!" Thu Đồng tức giận nói, tên hỗn đản này thật sự có bệnh, lại còn tản bộ dưới mưa, nếu là mưa nhỏ còn miễn cưỡng nói được, nhưng mưa như thác nước thế này còn tản bộ cái gì?
"Đồng Đồng, Tô lão sư chỉ có thể ngồi xe lăn, cho nên nàng không cách nào bước đi được." Hạ Chí lắc đầu nói.
"Chỉ có thể ngồi xe lăn?" Thu Đồng giật mình, "Không phải nàng bị thương mà là tàn tật?"
Tuy lúc xem hình, đúng là Tô Phi Phi đang ngồi trên xe lăn, nhưng trong diễn đàn cũng không có người nào nhắc tới chuyện Tô Phi Phi bị tàn tật, mà Thu Đồng cũng cho rằng Tô Phi Phi chỉ bị thương, trong một khoảng thời gian ngắn không thể bước đi được.
"Đồng Đồng, ta thật sự tới mời ngươi đi tản bộ dưới mưa." Hạ Chí cũng không trả lời vấn đề của Thu Đồng, chỉ thành thật nói.
"Mưa lớn như vậy ngươi bị thần kinh sao, mưa sẽ dội quần áo ướt sũng." Thu Đồng tức giận nói, sau khi biết được Tô Phi Phi bị tàn tật, Thu Đồng cũng không thấy không thoải mái như trước nữa, chỉ có điều trong lòng nàng vẫn có chút buồn bực. Hình như tên lưu manh này luôn có vài phần kính trọng với người tàn tật?
Đầu tiên là người què, sau đó là sáu giáo viên thể dục, bây giờ là Tô Phi Phi, tiếp tục như vậy, liệu sau này trường trung học phổ thông Minh Nhật có trở thành nơi khắp chốn toàn người tàn tật không? Tuy nói thoạt nhìn những người tàn tật này đều rất đặc biệt, nhưng Thu Đồng luôn cảm thấy chuyện này hơi không được thích hợp, dường như Hạ Chí đặc biệt quan tâm tới những người tàn tật, lẽ nào chỉ là vì hắn tốt bụng thôi sao?
Nhưng nếu nói Hạ Chí tốt bụng, Thu Đồng lại cảm thấy hơi không đúng lắm, gia hỏa này nhìn thế nào cũng thấy không giống loại đại thiện nhân khắp nơi làm việc tốt.
"Đồng Đồng, ta cảm thấy sau khi y phục ngươi bị ướt, nhất định sẽ càng đẹp hơn." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Lưu manh!" Thu Đồng hung ác trừng Hạ Chí.
"Được rồi, Đồng Đồng, nếu ngươi đã không chịu đi tản bộ dưới mưa với ta, vậy ta đi làm chuyện khác trước." Hạ Chí bày ra dáng vẻ hơi tiếc nuối, "Ta đi dọn nhà trước."
"Dọn nhà?" Thu Đồng lại sửng sốt, "Ngươi muốn dọn nhà?"
"Đúng vậy, Đồng Đồng, Tô lão sư mới tới chưa có chỗ ở, ta vốn định tặng ký túc của ta cho nàng." Hạ Chí rất nghiêm túc trả lời.
"Vậy ngươi muốn dọn đi đâu?" Thu Đồng cảm thấy có chút ù ù cạc cạc.
"Đồng Đồng, đương nhiên ta dọn tới chỗ ngươi." Hạ Chí bày ra vẻ mặt đương nhiên.
"Không được dọn!" Thu Đồng lập tức nổi giận, tên hỗn đản này thật đúng là mơ tưởng hão huyền!
"Đồng Đồng, sao ngươi có thể như vậy?" Hạ Chí lắc đầu, "Sao ngươi có thể để bạn trai ngươi sống chung một phòng với lão sư khác? Tuy bạn trai ngươi không phải loại người như vậy, nhưng ngươi cũng không thể làm vậy!"
"Ta sẽ đi sắp xếp ký túc xá cho vị Tô lão sư kia!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, "Ngươi đừng lấy chuyện này làm cớ để chuyển vào phòng của ta!"
Rầm!
Vừa mới dứt lời, Thu Đồng đã trực tiếp đóng sập cửa phòng lại, nhốt Hạ Chí ngoài cửa.
"Đồng Đồng, nếu ngươi đã không muốn tản bộ dưới mưa với ta, xem ra ta chỉ có thể đi tìm người khác." Hạ Chí nói xong lời này liền xoay người rời đi.
Một phút đồng hồ sau, rốt cục Thu Đồng cũng không nhịn được kéo cửa phòng ra, sau đó nàng lại một lần nữa phát hiện, tên hỗn đản Hạ Chí này, đi thật!