Chương 257: Ngươi có thể thay đổi giới tính trước (1)
Tiếng chuông vào học đã vang lên, trong phòng học lớp sáu khối mười hai, mọi người vô thức nhìn về phía Mạc Ngữ, tiết này là tiết thể dục. Trước đây, đối với mọi người, thể dục là tiết có đi học hay không cũng chẳng quan trọng gì, nhưng bây giờ, thật ra trong lòng mọi người ít nhiều gì cũng có chút tiếc nuối, bởi vì lúc đầu bọn họ rất kỳ vọng vào tiết học này, nhưng bây giờ trời đang mưa như thác đổ, nói không chừng chẳng có gì hay để chơi.
Cũng không phải sân vận động không thể học, nhưng thật ra dụng cụ trong sân vận động có hạn, cộng thêm mọi người cảm thấy, nếu học ở sân vận động chắc chắn chẳng có gì mới mẻ, không có gì hơn ngoài chơi bóng tập thể dục… Từ vài ngày trước, sau khi học tiết thể dục thú vị ở cổng trường, tất cả mọi người đều nghĩ không biết tiết học tiếp theo có chiêu trò gì không.
Đang lúc mọi người nghĩ Mạc Ngữ sẽ thông báo địa điểm học cho bọn hắn, một người đi từ cửa vào, mà phòng học vốn có chút huyên náo cũng lập tức trở nên yên tĩnh trở lại, bởi vì người đi tới không phải ai khác mà chính là Hạ Chí.
Mọi người không khỏi nói thầm trong lòng, không phải hôm nay sẽ học lý thuyết đấy chứ? Vậy thì quá nhàm chán.
"Ngoại trừ Cao Tuấn và Ninh Hậu Húc, những người khác đi tới sân vận động." Hạ Chí hờ hững nói một câu, sau đó hắn lại xoay người đi ra phía ngoài. Lúc hắn đi tới cửa, lại thêm một câu nói truyền đến, "Không cần mang dù."
Đi tới sân vận động?
Không cần mang dù?
Một đám người vô thức nhìn nhìn ngoài cửa sổ, lẽ nào trời đã tạnh?
Thế nhưng bên ngoài vẫn là màn mưa xối xả như cũ, đừng nói tạnh mưa, ngay cả dấu hiệu nhỏ đi cũng không có.
"Có khi nào Hạ lão sư nói nhầm không?"
"Ta cũng nghĩ thế, mưa lớn như vậy lại tới sân vận động? Hơn nữa còn không mang theo dù?"
"Thật ra mưa lớn như vậy, có mang dù hay không mang dù cũng không có gì khác nhau."
Trong phòng học, mọi người không nhịn được bắt đầu nghị luận, nhưng vào lúc này, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên: "Hạ lão sư sẽ không nói sai, các ngươi nên tới sân vận động."
Người nói lời này đương nhiên là Mạc Ngữ, mà nghe được lời này của Mạc Ngữ, mọi người cũng không nói gì nữa, tuy trong lòng bọn họ cảm thấy rất nghi ngờ, nhưng nguyên một đám vẫn đi ra khỏi phòng học, ngoại trừ Cao Tuấn và Ninh Hậu Húc.
Đương nhiên, còn có Mạc Ngữ.
Mạc Ngữ thì không cần nói nhiều, tất cả các tiết thể dục nàng đều không cần lên lớp, mà đây là chuyện mỗi người đều biết.
Về phần Cao Tuấn và Ninh Hậu Húc, thật ra mọi người cũng biết rõ vì sao bọn họ không đi, chỉ là vì hai người bọn hắn là người của đội bóng rổ, bọn hắn không cần tới sân vận động, nhưng bọn hắn nhất định phải đi luyện bóng rổ.
Hai mươi bảy học sinh lớp thổ hào đã ra khỏi phòng học, nhưng lúc này bọn họ đều ngừng bước không tiến, bởi vì chỉ cần đi về phía trước thêm một chút nữa, bọn họ sẽ tiến vào màn mưa.
"Để các ngươi bị mưa tạt một chút, các ngươi cũng không dám sao?" Giọng nói có phần lạnh lùng vang lên, người nói chuyện hiển nhiên là Hạ Chí, "Các ngươi có dám đội mưa hay không, thật ra chuyện này cũng không quan trọng, bởi vì quan trọng là... các ngươi nhất định phải bị mưa xối, các ngươi có thể chọn tự mình bước vào màn mưa hoặc để ta ném các ngươi vào màn mưa."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vài giây đồng hồ sau, mọi người cùng nhau xông vào màn mưa to, bởi vì mỗi người đều tin chắc Hạ lão sư sẽ ném bọn họ vào mưa thật. Nếu đã không cách nào tránh khỏi, vậy chủ động một chút thì tốt hơn.
Mà mới vừa tiến vào trong mưa, mọi người đều bị ngâm tới lạnh thấu tim, có hai nữ sinh thể chất hơi yếu còn không tự chủ được mà rùng mình. Mặc dù hiện tại nhiệt độ không khí còn tương đối cao, nhưng vào ngày mưa thế này, lại còn là dưới tình huống bị nước mưa xối ướt nhẹp, không ít người vẫn cảm thấy lành lạnh.
Chẳng qua rất nhanh, mọi người đã lập tức cảm thấy thăng bằng một chút, bởi vì bọn họ cảm thấy Hạ Chí cũng đã đi vào màn mưa xối xả, hơn nữa hắn cũng không bung dù, thoạt nhìn, hắn cũng bị dính ướt.
"Trong lúc yêu đương, có thể các ngươi sẽ cùng đối phương chậm rãi bước dưới màn mưa. Có người nói, đây gọi là lãng mạn." Đúng lúc này, giọng nói của Hạ Chí truyền vào trong tai mỗi người, mặc dù thật ra mưa lớn cũng có phần ngăn cản việc truyền âm, nhưng mọi người vẫn có thể nghe được rất rõ, "Mà khi các ngươi thất tình, các ngươi cũng có thể sẽ chạy dưới màn mưa, để nước mưa xối thật thống khoái."
Một đám người nhìn Hạ Chí với ánh mắt cổ quái, lẽ nào Hạ lão sư thất tình?
Mọi người cảm thấy rất có thể là vậy thật, hôm nay vị Hạ lão sư này chạy tới học viện thể dục cướp một tiên nữ về, sau đó bị mỹ nữ hiệu trưởng biết được, nói không chừng hiệu trưởng đã bye bye hắn.
"Thật ra ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, bất luận là vì lãng mạn hay là vì thất tình, bị mưa xối ướt đều rất dễ bị bệnh, cho nên phải làm thế nào mới có thể gặp mưa mà không sinh bệnh, thật ra đây cũng là một loại kỹ năng rất quan trọng. Ừm, cũng có thể nói, đây là một hoạt động thể dục rất quan trọng." Hạ Chí vừa đi vừa tiếp tục nói: "Sở dĩ mọi người dễ bị bệnh khi mắc mưa, nguyên nhân căn bản nằm ở chỗ sau khi mắc mưa, nhiệt độ trên người các ngươi nhanh chóng giảm xuống, cho nên nếu muốn không bị bệnh cũng rất đơn giản, đó chính là giữ vững nhiệt độ cơ thể của các ngươi."
Quay đầu nhìn về phía mọi người, Hạ Chí dừng bước lại: "Nếu các ngươi không muốn dành ngày cuối tuần của mình cho bệnh viện, như vậy hiện tại các ngươi phải nghĩ biện pháp để mình nóng lên. Tốt rồi, hiện tại các ngươi bắt đầu chạy, chạy đến sân vận động, sau đó chạy hai vòng, tốc độ không cần quá nhanh, quan trọng là đừng để bản thân mình cảm thấy lạnh lẽo."