Chương 275: Chỉ là ta vốn không để ý (1)
Lưu Năng đã ngẩn người từ lâu, tuy nói thân là học sinh lớp củi mục, Lưu Năng cũng có chút hiểu biết về phong cách hành sự của Hạ Chí, nhưng hắn ta vẫn không nghĩ tới Hạ Chí lại trực tiếp đánh vị Lưu gia tam thiếu này một trận như vậy.
"Hạ lão sư, ta… ta..." Lưu Năng bất an, không ngờ Hạ Chí lại có thể kêu hắn ta ra tay, chuyện này càng khiến hắn ta không thể tưởng tượng nổi.
"Không muốn động thủ?" Hạ Chí hờ hững hỏi.
"Không, không phải, Hạ lão sư, ta..." Lưu Năng nhìn vị Lưu gia tam thiếu trên đất, trong mắt mơ hồ có chút sợ hãi.
"Không dám?" Giọng điệu của Hạ Chí vẫn bình thản như cũ.
Lưu Năng lại nhìn vị Lưu gia tam thiếu kia, giữ im lặng, hiển nhiên hắn ta thật sự không dám.
"Lưu Năng tên phế vật ngươi, ngươi dám động ta thử xem? Ngươi dám động ta một chút, ngươi nhất định phải chết, không, ngươi đã chết chắc rồi, ngươi và lão sư ngươi, còn các trường học nát này của các ngươi, đều mẹ nó chết chắc rồi!" Cứ việc còn đang nằm trên mặt đất không đứng dậy được, nhưng vị Lưu gia tam thiếu này vẫn rất kiêu ngạo, "Các ngươi đều chờ đó cho ta, ta nhất định phải chơi chết các ngươi... Ách!"
Lưu tam thiếu lại đang kêu gào lại hét thảm một tiếng, là Hạ Chí lại rất tùy ý mà đá hắn ta một đá.
"Chắc chắn ngươi đã nghe được, mặc kệ ngươi có đánh hắn ta hay không, hắn ta đều sẽ trả thù ngươi." Hạ Chí nhìn Lưu Năng, "Ngươi xác định ngươi vẫn không muốn đánh hắn ta sao?"
Lưu Năng nhìn chằm chằm Lưu tam thiếu, cắn răng, trong mắt tuy vẫn có chút sợ hãi như cũ, nhưng nắm tay của hắn ta đã không tự chủ được mà nắm chặt lại.
"Trong mười tám năm qua, ngươi vẫn luôn bị hắn ta bắt nạt, tương lai của ngươi không chỉ có mười tám năm, nói không chừng còn có tám mươi năm, ngươi hy vọng trong tám mươi năm tương lai, ngươi vẫn sẽ trải qua cuộc sống như vậy sao?" Giọng nói của Hạ Chí bình tĩnh nhưng lại mang theo một loại lực lượng khác lạ, "Quan trọng nhất là các ngươi đều họ Lưu, dựa vào cái gì mà ngươi lại bị hắn ta bắt nạt?"
"Ta nhổ vào, chỉ dựa vào hắn ta còn dám mang họ Lưu?" Lưu tam thiếu thật đúng là vai phối hợp diễn hợp cách, hắn ta lại rống lên, "Lưu Năng, không bằng tên phế vật ngươi sửa lại họ Ngô đi, tên thì đặt vô năng là tốt rồi, loại phế vật như ngươi cũng mang họ Lưu, thật đúng là sỉ nhục cuẩ Lưu gia chúng ta, ngươi giống hệt cha ngươi..."
"Lưu Hạo, ngươi… ngươi đủ rồi!" Rốt cục Lưu Năng cũng không thể nhịn được nữa, hắn ta nổi giận nhìn vị Lưu gia tam thiếu vốn tên Lưu Hạo này, "Ngươi đừng nói tới phụ thân ta..."
"Ta nói sai sao? Cha ngươi vốn là phế vật, phế vật cha tìm một phế vật mẹ, sinh ra ngươi lại càng phế vật hơn, lẽ nào ta nói sai sao? Ngươi đi hỏi những người khác thử xem, ta có nói sai sao?" Mặc dù Lưu Hạo đã bị Hạ Chí đánh rất thảm, nhưng hắn ta còn chưa ngừng việc chửi mắng Lưu Năng ngay trước mặt Hạ Chí, sau đó hắn ta tiếp tục kêu gào, "Đến đi, muốn đánh lão tử sao? Mau tới đi, tên phế vật ngươi nếu dám đụng đến lão tử một chút, lão tử sẽ không gọi ngươi là phế vật nữa!"
Trong lúc kêu gào, rốt cục Lưu Hạo cũng bò từ dưới đất dậy, sau đó hắn ta tiếp tục la hét: "Phế vật vô năng, đến đi, ngươi cho rằng có lão sư giúp ngươi là lão tử sẽ sợ tên phế vật như ngươi sao? Ngươi chỉ là một tên phế vật từ đầu tới đuôi, phế vật hệt phụ mẫu ngươi..."
"Không được nhắc tới phụ mẫu ta!" Lưu Năng căm tức nhìn Lưu Hạo, rống lên, mà hai tay hắn ta đã nắm lại thật chặt, một bộ bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
"Phụ thân ngươi là phế vật, mẫu thân ngươi cũng là phế vật, phụ thân ngươi bất lực, mẫu thân ngươi vụng trộm với người khác..." Lưu Hạo lại tiếp tục không ngừng mắng Lưu Năng, ngôn từ cũng càng ngày càng khó nghe, thậm chí còn có thể nói là ác độc.
"Lưu Hạo, ngươi đủ rồi!" Lưu Năng nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó nhào về phía Lưu Hạo, một quyền đánh thẳng lên mặt Lưu Hạo.
Thật ra Lưu Năng tương đối yếu ớt, dưới tình huống bình thường, phỏng chừng hắn ta sẽ không đánh lại Lưu Hạo, nhưng lần này, một quyền của hắn ta lại trực tiếp đập lên mặt Lưu Hạo, nện tới Lưu Hạo kêu thảm một tiếng.
Cũng không phải do Lưu Năng quá khỏe, mà là do mặt Lưu Hạo đã sớm bị Hạ Chí đánh sưng lên, hiện tại đừng nói là đánh, tùy tiện đụng nhẹ lên cũng sẽ rất đau.
"Tốt, rất tốt, ha ha ha ha, Lưu Năng tên phế vật ngươi, ngươi cho rằng ngươi dám động thủ thì có thể chứng minh mình không phải phế vật sao?" Lưu Hạo bị đánh, sau khi kêu thảm thiết hắn ta lại cười ha hả, "Thằng ngu ngươi, lần này một nhà các ngươi triệt để xong đời, ha ha ha... A!"
Trong lúc cười to, Lưu Hạo lại hét thảm một tiếng, lại là Lưu Năng đánh một quyền lên mặt hắn ta. Kế tiếp Lưu Năng như điên mất, không ngừng quyền đấm cước đá với Lưu Hạo. Mà lúc này đây, Lưu Hạo đã bắt đầu muốn phản kích, nhưng hắn ta phát hiện đã không còn kịp nữa, Lưu Năng gần như điên cuồng bộc phát ra sức chiến đấu cực lớn. Mà năng lực đánh đấm của Lưu Hạo vốn cũng chỉ bình thường, thân thể còn có chút hư nhược, vừa rồi còn bị Hạ Chí đánh một trận. Kết quả là, mặc dù vóc người Lưu Năng cũng rất gầy nhỏ, nhưng cuối cùng, trận chiến đấu này lấy Lưu Năng toàn thắng mà kết thúc!
Đủ mười phút sau, Lưu Năng đặt mông ngồi dưới đất thở hồng hộc, là đánh người đánh tới mệt mỏi, về phần Lưu Hạo, hắn ta ở bên cạnh trực tiếp câm miệng, đương nhiên Lưu Hạo cũng không chết, chỉ là dường như hắn ta đã hôn mê, không nhúc nhích.
Mà toàn bộ quá trình, Hạ Chí chỉ đứng bên cạnh nhìn, không nói gì, cũng không hỗ trợ, càng không ngăn cản.
"Lưu tam thiếu, xem ra hiện tại ngươi đã sướng thật rồi." Lúc này Hạ Chí mới hờ hững nói một câu, "Cũng bắt đầu biết giả bộ hôn mê, rốt cục cũng không muốn tiếp tục bị đòn nữa?"