Chương 276: Chỉ là ta vốn không để ý (2)
Lưu Năng lập tức ngẩn ra, Lưu Hạo lại đang giả bộ hôn mê?
"Không, không sai, đúng là lão tử sướng rồi." Giọng nói của Lưu Hạo vang lên, có chút suy yếu, còn có chút mơ hồ, nhưng trong giọng nói lại có chút đắc ý, "Ngươi cho rằng ngươi đang giúp học sinh của mình đúng không? Ha ha ha, ngươi là lão sư ngu xuẩn, ngươi có biết mới vừa rồi là ngươi đang giúp ta? Rốt cuộc tên phế vật Lưu Năng này cũng sắp bị xoá tên khỏi Lưu gia, ha ha ha..."
"Hạ lão sư, thật ra hắn ta cũng không nói sai, hắn ta cố ý khiến ta tức giận mà ra tay, như vậy hắn ta có thể nói cho người khác biết, ta liên hợp với người ngoài cùng đánh hắn ta." Giọng nói của Lưu Năng truyền tới từ bên cạnh, sau khi điên cuồng đánh Lưu Hạo một trận, dường như trạng thái tinh thần của Lưu Năng cũng có một số biến hóa, trong lúc vô tình, tâm tính nhu nhược và nhẫn nhục chịu đựng trước đó dường như cũng đã có thay đổi, mà giờ khắc này, thoạt nhìn hắn ta cũng không cảm thấy thất lạc quá nhiều, ngược lại có phần như được giải thoát, "Chẳng qua cũng không sao cả, xoá tên thì xoá tên đi, đây cũng chưa chắc đã không phải chuyện tốt."
"Vì điều kiện vật chất tốt mà phải bị người khác nhục nhã và bắt nạt, đúng là còn không bằng rời đi." Hạ Chí nhìn Lưu Năng, giọng điệu bình tĩnh, "Chẳng qua ngươi nên nhớ kỹ, ngươi có thể tự mình rời khỏi, không nên bị xoá tên."
Quay đầu, từ trên cao nhìn xuống Lưu Hạo, Hạ Chí tiếp tục nói: "Ngươi thật cho rằng ta không biết ngươi cố ý muốn chọc giận Lưu Năng, khiến hắn động thủ với ngươi sao? Ngươi thật cho rằng ta đã mắc bẫy của ngươi rồi? Lấy trí thông minh của ngươi, ngươi cũng chỉ có thể nghĩ ra loại quỷ kế buồn cười này, mà cái gọi là gia quy chỉ cho phép nội đấu lại không cho phép liên hợp với người ngoài đối phó người trong nhà của Lưu gia các ngươi lại càng buồn cười hơn."
"Hạ lão sư, ngươi… ngươi cũng biết?" Lưu Năng lộ vẻ kinh ngạc dị thường.
"Ngươi thì biết cái đếch gì!" Lưu Hạo lại đứng đó cười lạnh, "Ngươi cho rằng ngươi có thể sống tốt được sao? Ngươi vốn không biết Lưu gia chúng ta có lai lịch thế nào..."
Lưu Hạo bị đánh rất thảm nhưng vẫn kiêu ngạo như cũ, đó là một loại kiêu ngạo phát ra từ trong xương, chỉ sợ cho dù hắn ta có chết đi cũng không cách nào thay đổi.
Nhưng Lưu Hạo lại không thể nói cho hết lời, bởi vì Hạ Chí đã trực tiếp đạp lên ngực Lưu Hạo, sau đó, Lưu Hạo chỉ cảm thấy ngực đau đớn, có chút không thở nổi, càng không cách nào nói chuyện.
"Lưu, Quan, Trương, tam đại gia tộc Thanh Cảng, các ngươi tự xưng mình là chủ nhân chân chính của thành thị này, cái gì mà thủ phủ các loại, các ngươi hoàn toàn không để vào mắt, nhưng ngươi thật sự cho rằng ta không biết ngươi là ai?" Hạ Chí trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Lưu Hạo, "Chỉ là ta vốn không để ý mà thôi."
Rốt cục ánh mắt Lưu Hạo cũng xuất hiện một tia kinh ngạc, trên thực tế, cho tới bây giờ, hắn ta vẫn không biết Hạ Chí là ai, chỉ biết Hạ Chí là một lão sư trong trường trung học phổ thông Minh Nhật, mà dưới cái nhìn của hắn ta, chỉ là một lão sư, hắn ta vốn không cần biết tên.
"Nhớ kỹ, ta là Hạ Chí." Hạ Chí nhẹ nhàng phun ra những lời này, "Hiện tại, cút cho ta!"
Cút chữ cút vừa ra, Hạ Chí thu hồi chân, sau đó đá ra.
Thân thể Lưu Hạo trực tiếp bay lên, sau đó rơi ầm lên chiếc xe thể thao sang trọng kia.
Lưu Hạo lại kêu thảm một tiếng, lần này hắn ta thật sự hôn mê rồi.
Lúc này Lưu Năng cũng đã từ dưới đất đứng lên, nhìn nhìn Lưu Hạo cách đó không xa, nhất thời có chút ngẩn người.
"Người của Lưu gia các ngươi sẽ tới gây sự với ta trước, đây cũng là quy củ hành sự của Lưu gia các ngươi, đầu tiên là đối ngoại, sau đó đối nội." Hạ Chí nhìn Lưu Năng, thản nhiên nói: "Cho nên ngươi không cần lo lắng, cần làm gì thì cứ tiếp tục làm cái đấy."
Lưu lại những lời này, Hạ Chí lại đi vào trường trung học phổ thông Minh Nhật. Nhìn bóng lưng Hạ Chí, Lưu Năng có chút ngơ ngác, đột nhiên hắn ta ý thức được hiểu biết của Hạ lão sư về Lưu gia bọn họ còn nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn ta.
Hạ Chí mới vừa đi vào cổng trường, phía sau lại truyền đến tiếng động cơ moto có chút quen thuộc, còn có một luồng hàn ý càng thêm quen thuộc. Hạ Chí hơi nhíu mày, chậm rãi xoay người, lập tức thấy được chiếc xe màu đen quen thuộc như tia chớp phóng đến, tựa như muốn trực tiếp đụng vào hắn.
"Hạ lão sư cẩn thận!" Cách đó không xa, Lưu Năng vô thức kêu một tiếng, sau đó, moto Halley ngừng lại ngay khoảnh khắc suýt tông vào Hạ Chí.
"Thật ra nếu như ngươi muốn đụng ta như vậy, ngươi có thể trực tiếp đụng vào." Nhìn nữ cảnh sát mỹ lệ trên moto Halley, Hạ Chí cười nhạt một tiếng.
"Chờ ta xác định ta có thể đâm chết ngươi lại đâm!" Hạ Mạt lạnh lùng nói.
"Ừm, thật ra chuyện này rất khó." Hạ Chí cười xán lạn, "Lại nói tiếp, ta cảm thấy hiện tại chúng ta gặp mặt hơi thường xuyên một chút, cứ tiếp tục như vậy, Đồng Đồng sẽ lại phải ghen tị."
"Ta tới để bắt người!" Hạ Mạt lạnh lùng nói.
"Bắt người?" Thoạt nhìn Hạ Chí có chút kinh ngạc, "Ngươi muốn bắt ai?"
Chẳng biết từ lúc nào người què đã đi ra khỏi phòng bảo vệ, hắn ta nhìn Hạ Mạt và Hạ Chí với ánh mắt quái dị, mà cách đó không xa, Lưu Năng nghe thấy mỹ nữ cảnh quan này tới để bắt người, trong đầu lập tức xuất hiện một suy nghĩ, không phải nữ cảnh quan này tới để bắt Hạ lão sư chứ?
"Rất nhanh ngươi sẽ biết ta tới để bắt người nào!" Hạ Mạt hừ lạnh một tiếng, lại nhảy xuống xe máy, giẫm giày, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía bên trong trường học.