Chương 277: Hình như cao lớn một chút (1)
Hạ Mạt rất cao, nàng không mang giày cao gót nhưng chiều cao vẫn xấp xỉ với Hạ Chí, mà phần lớn chiều cao của nàng đều từ phần đùi, tự nhiên cũng khiến cặp đùi đẹp của nàng có vẻ cực dài.
Hạ Mạt ngẩng đầu ưỡn ngực đi ở phía trước, trên người tản mát ra khí tràng cường đại, giờ khắc này, nàng không giống nữ cảnh sát mà càng giống một nữ vương.
"Dường như nàng lại cao thêm một chút." Lúc này, Hạ Chí nói như lẩm bẩm một câu, mặc dù giọng nói không lớn nhưng hiển nhiên Hạ Mạt vẫn có thể nghe được, vì thế, Hạ Mạt dừng bước lại, quay đầu lạnh lùng nhìn Hạ Chí, sau đó nàng lại tiếp tục tiến lên.
Nhưng lúc này, loại khí tràng như nữ vương trên người nàng lại như không tự chủ được mà biến mất, ừm, đương nhiên, nàng vẫn khiến người ta cảm thấy kiêu ngạo, như một công chúa kiêu ngạo.
Hạ Chí cũng không đuổi theo Hạ Mạt để sóng vai với nàng, hắn chỉ không chút hoang mang mà đi ở phía sau, xa xa nhìn Hạ Mạt, cũng không phải hắn không gì không biết thật, chí ít hiện tại, hắn thật sự không biết Hạ Mạt muốn tới bắt ai.
Mấy phút đồng hồ sau, Hạ Mạt dừng bước, mà hiện tại vị trí nàng đứng lại là bên cạnh sân bóng rổ.
Hiện tại còn rất sớm, cuối tuần, hơn tám giờ sáng, phần lớn người đều còn đang ngủ trên giường, nhưng hiện tại trên sân bóng rổ lại không phải không người. Thật ra, sân bóng rổ này có tổng cộng bốn sân, mà giờ khắc này, một sân trong số đó có một người đang luyện tập ném rổ từ cự ly xa, mà người này lại chính là người tự xưng vứt bút tòng quân, gia nhập đội bóng rổ của trường học Ninh Hậu Húc.
Còn có một sân khác cũng có người đang luyện ném rổ, người này lại chính là Nhạc Nghị, còn hai sân bóng rổ khác cũng có người đang luyện tập, chỉ có điều hai người đang luyện tập đối kháng chính diện. Mà thật ra những người này đều là thành viên đội bóng rổ trường.
"Số 1, lùi về sau một bước, tăng lực ném rổ lên 10%, góc độ ném rổ đổi thành góc năm mươi độ." Giọng nói dễ nghe vang lên, "Số 2, giảm lực ném rổ của ngươi lại một chút, giảm 10%, góc độ không thay đổi, vị trí không thay đổi. Số 3, khi ngươi phòng thủ không nên nhìn chằm chằm đối thủ, mà phải nhìn bóng, còn có, khi ngươi cướp bóng phải đẩy nhanh tốc độ hơn một chút. Số 4, tư thế dẫn bóng trên rổ của ngươi cần phải sửa lại, khi ngươi nhảy lấy đà, thân thể sẽ nghiêng 5 độ, điều này sẽ khiến tỷ lệ chính xác giảm mạnh..."
Hiển nhiên giọng nói dễ nghe này phát ra từ trong miệng huấn luyện viên bóng rổ mỹ lệ Mạc Ngữ, Mạc Ngữ mặc âu phục nữ, đứng ở giữa bốn sân bóng rổ, lâu lâu lại phát ra chỉ thị. Nàng không hô tên, chỉ gọi con số trên áo bóng rổ của mỗi người, mà số 1 chính là Ninh Hậu Húc, người đầu tiên gia nhập đội bóng rổ, về phần số 2, chính là Nhạc Nghị.
Hạ Mạt đứng ở sân bóng rổ, ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên người Mạc Ngữ, khiến người ta có cảm giác dường như mục tiêu khiến nàng tới nơi này là Mạc Ngữ.
"Người ngươi muốn bắt là Nhạc Nghị?" Lúc này, rốt cục Hạ Chí cũng đi tới bên cạnh Hạ Mạt, không nhanh không chậm hỏi, mặc dù ngoài miệng hắn gọi tên Nhạc Nghị, nhưng hắn cũng đang nhìn Mạc Ngữ.
"Hiện tại ngươi đã biết rồi sao?" Hạ Mạt hừ lạnh một tiếng.
"Hắn ta đã làm gì?" Hạ Chí rất tùy ý mà hỏi.
"Hiện tại ngươi lại không biết sao?" Hạ Mạt lại hừ một tiếng, trong giọng nói có một tia châm chọc.
"Người như ta, không cần phải đi điều tra rõ ràng từng chuyện một." Hiển nhiên Hạ Chí cũng không để ý tới giọng điệu châm chọc của Hạ Mạt, "Ngón tay Nhạc Nghị có một chút máu ứ đọng không dễ thấy, hẳn là đã từng đánh nhau một trận, ừm, hắn ta cũng không bị thương, cho nên, hẳn là hắn ta đánh người khác. Hiện tại nếu ngươi tới bắt hắn ta, vậy hẳn người bị hắn ta đánh đã gặp phải chút vấn đề. Hiện tại vấn đề duy nhất là, người kia đã xảy ra vấn đề gì?"
"Đã chết." Hạ Mạt lạnh lùng phun ra hai chữ, rất dứt khoát.
"Đã chết?" Hạ Chí lẩm bẩm, "Lấy trình độ máu ứ đọng trên ngón tay hắn ta, hẳn hắn ta cũng không dùng hết sức lực, căn cứ tính toán của ta, dựa vào lực lượng này hẳn sẽ không đánh chết người mới đúng, trừ phi hắn ta đánh trúng vị trí yếu hại. Nhưng một khi đánh trúng vị trí yếu hại, trên cơ bản đối phương sẽ tử vong tại chỗ. Nhưng hiện tại hắn ta đang có thể đứng đây thoải mái ném rổ, điều này có nghĩa, vào lúc ấy, người bị hắn ta đánh không xảy ra chuyện gì. Ta nghĩ nguyên nhân cái chết chân chính hẳn không liên quan gì tới hắn ta."
"Ngươi có thể đổi sang làm cảnh sát!" Hạ Mạt lạnh lùng nói.
"Chỉ cần ta nguyện ý, nghề gì ta cũng có thể làm." Hạ Chí vẫn tùy ý như cũ, "Làm cảnh sát rất vô vị, vẫn là làm lão sư tốt hơn một chút."
"Nếu nàng không ở trường học, ngươi sẽ làm lão sư sao?" Hạ Mạt hừ lạnh một tiếng, mà tầm mắt nàng vẫn rơi xuống trên người Mạc Ngữ, "Đừng tưởng hiện tại ta còn không biết ngươi tới trường học này vì ai!"
"Trong trường học không chỉ có lão sư, ta làm lão sư là vì ta cảm thấy làm lão sư thú vị." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh, "Chẳng qua, chuyện nhàm chán như làm cảnh sát này, sao ngươi lại muốn làm đây?"
"Ta thích!" Hạ Mạt lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Lớn như vậy nhưng vẫn không biết nói dối." Hạ Chí lắc đầu, sau đó xoay người, "Đi thôi, ta tới cục cảnh sát với ngươi, về phần Nhạc Nghị, để hắn ta tiếp tục huấn luyện đi."
"Ngươi cứ thích vô duyên vô cớ gây sự như vậy sao?" Dường như Hạ Mạt có chút căm tức.
"Đúng vậy, nếu không nhân sinh lấy đâu ra lạc thú?" Hạ Chí bày ra vẻ mặt đương nhiên trả lời.