Chương 282: Bởi vì ngươi không xứng (2)
"Nhạc Nghị đánh Đỗ Hùng một trận chỉ là vì Đỗ Hùng bắt nạt bằng hữu của Nhạc Nghị, trong chuyện này, Nhạc Nghị cũng không làm gì sai, về phần Đỗ Hùng chết là do người khác mưu sát hắn ta, cảnh sát tất sẽ tìm được hung thủ, Nhạc Nghị không cần gánh chịu bất kỳ tội lỗi gì!" Hạ Chí lạnh lùng nhìn nam nhân mặc trang phục bình thường, "Về phần ngươi, sau này ngươi đừng bao giờ nói ra mấy chữ làm gương cho người khác, bởi vì ngươi không xứng!"
Vừa nói ra những lời này, đột nhiên Hạ Chí đạp một đạp, đạp nam nhân mặc trang phục bình thường ngã xuống đất.
"Đừng để ta nghe thấy ngươi lại nói tới mấy chữ ấy, ta nghe được lần nào tất sẽ đánh ngươi lần ấy!" Hạ Chí nói xong câu đó liền bước về phía trước.
Phía sau truyền đến một tiếng hét thảm, mấy cảnh sát vây xem lại ngẩn người, bởi vì bọn họ phát hiện Hạ Chí lại có thể trực tiếp đạp lên người nam nhân mặc trang phục bình thường mà bước ra ngoài!
Trong lúc mấy cảnh sát ngẩn người, Hạ Chí không nhanh không chậm rời đi, mà thấy Hạ Chí biến mất, nữ nhân trung niên mới vừa từ trên mặt đất đứng lên lại tức tới hổn hển rống lên với cảnh sát: "Vì sao các ngươi không bắt hắn? Hắn chính là hung thủ, cảnh sát các ngươi đang làm cái quái gì vậy? Chúng ta đóng thuế để nuôi chó sao? Nuôi chó cũng có thể để nó giữ nhà..."
Lời của nữ nhân trung niên rất khó nghe, mấy cảnh sát có chút phẫn nộ nhưng lại không dám nói gì, Hạ Chí có thể động thủ, nhưng bọn hắn lại không thể tùy tiện ra tay.
"Vụ án của Hạ lão sư đều do Hạ cảnh quan trong phòng làm việc phía trước phụ trách." Rốt cục cũng có cảnh sát không nhịn được nói một câu, sau đó hắn ta còn chỉ rõ phương hướng cho nữ nhân trung niên này.
Một phút đồng hồ sau, thấy nữ nhân trung niên bay ra khỏi phòng làm việc của Hạ Mạt, rốt cục mấy cảnh sát cũng cảm thấy trong lòng lại thoải mái hơn một chút.
Lúc này Hạ Chí đang đi ra khỏi cục cảnh sát, mà thấy hắn đi ra, đám phóng viên lập tức lao tới.
"Hạ lão sư, bạn gái của ngươi Thu Đồng đâu?"
"Hạ lão sư, xin hỏi lúc nào Thu Đồng tiểu thư mới đi ra?"
"Hạ lão sư, xin hỏi ngươi có ý kiến gì về việc phụ thân của Thu Đồng tiểu thư tử vong không?"
"Chào ngươi, Hạ lão sư, xin hỏi Thu Đồng tiểu thư..."
Hơn mười phóng viên có ý đồ vây chặt Hạ Chí, nhưng bọn hắn lại ngạc nhiên phát hiện, dường như bọn hắn không cách nào ngăn cản Hạ Chí, sau đó, bọn hắn liền trơ mắt nhìn Hạ Chí không chút trở ngại xuyên qua đám người.
"Chừng một tiếng đồng hồ nữa Đồng Đồng sẽ ra, các ngươi cứ từ từ chờ đi." Giọng nói của Hạ Chí bay vào trong tai mỗi người, mà nghe được câu này, đám phóng viên vốn còn muốn đuổi theo Hạ Chí lập tức dừng bước lại, về phần những cảnh sát giữ ở cửa lại cảm thấy ù ù cạc cạc, Thu Đồng vốn không có trong cục cảnh sát.
Nhưng vấn đề là, lúc trước bọn hắn nói Thu Đồng không có ở đây đã chẳng ai tin, hiện tại Hạ Chí còn nói như vậy, chắc chắn đám phóng viên này sẽ càng không tin tưởng chuyện Thu Đồng không ở trong cục cảnh sát.
Khi Hạ Chí trở lại trường trung học phổ thông Minh Nhật vẫn còn rất sớm, chỉ mới hơn chín giờ mà thôi.
Lúc này trước cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật lại có một chiếc Rolls Royce đậu lại, bên cạnh Rolls-Royce còn có hai người đang đứng, lại chính là thủ phủ thành phố Thanh Cảng Trần Thiên Thành và tài xế của hắn ta Trần Ngũ, thật ra bọn hắn cũng muốn đi vào, nhưng đáng tiếc là không được người què cho phép.
"Hạ lão sư!" Thấy Hạ Chí đang đi về phía cổng, trên mặt Trần Thiên Thành lập tức lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng nghênh đón.
"Trần lão tiên sinh, có chuyện gì sao?" Thái độ của Hạ Chí với Trần Thiên Thành cũng không tính là lạnh lùng, dù sao thì hai người cũng có duyên gặp mặt vài lần.
"Hạ lão sư, thật ra ta muốn đến hỏi chuyện bán đấu giá danh ngạch lớp thiên tài, đến lúc nào mới có kết quả cuối cùng?" Trần Thiên Thành đi thẳng vào vấn đề, "Ta biết rất có thể Hạ lão sư cần thời gian suy xét, nhưng mỗi ngày nhi tử ta đều đang thúc giục ta, ta thực sự hy vọng có thể nhanh chóng có kết quả."
"Trần lão tiên sinh, đợi thứ hai ta sẽ công bố kết quả." Hạ Chí không chút hoang mang nói: "Ta đã xem qua giá cả Trần lão tiên sinh đưa ra, rất có thành ý, chỉ có điều hẳn Trần lão tiên sinh cũng hiểu, không phải ngươi không có đối thủ cạnh tranh."
"Hạ lão sư, ta hiểu." Trần Thiên Thành khẽ than thở, "Hạ lão sư, không gạt ngươi, đối với ta, việc đấu giá này thật sự không thể thất bại, hôm nay ta tới thăm hỏi ngươi là muốn thương lượng một chút, liệu có thể có phương án khác không? Tỷ như nếu ngươi và Thu Đồng tiểu thư không ngại, ta có thể nhập cổ phần trường trung học phổ thông Minh Nhật, hơn nữa, ta có thể dựa theo giá đất của trường trung học phổ thông Minh Nhật để cân nhắc giá trị của trường học, dùng phương thức này để nhập cổ phần."
Dừng một chút, Trần Thiên Thành lại bổ sung: "Hạ lão sư, ta ít nhất cũng có thể nhập 10% cổ phần, mà chỉ cần các ngươi đồng ý, ta có thể mua càng nhiều cổ phần hơn."
Hiển nhiên Trần Thiên Thành thật sự rất có thành ý, dựa theo giá đất của trường trung học phổ thông Minh Nhật để cân nhắc giá trị, vậy trường học này chí ít cũng trị giá trăm ức, mà nhập cổ phần ít nhất 10%, nói cách khác, chí ít Trần Thiên Thành cũng nguyện ý bỏ ra mười ức. Không hề nghi ngờ, đây thật không phải con số nhỏ.
"Trần lão tiên sinh, ánh mắt đầu tư của ngươi luôn không tệ, nhưng lần này sợ rằng ngươi phải tiến hành một khoản đầu tư cực kỳ nát." Một giọng nói tiếp lời Trần Thiên Thành, nhưng người tiếp lời lại không phải Hạ Chí, mà là một người khác.
Một nam tử trung niên mặc âu phục đang chậm rãi đi về phía bên này, hắn ta ngẩng đầu nhìn mấy chữ lớn trường trung học phổ thông Minh Nhật, chậm rãi nói: "Trường học này sẽ biến thành không đáng một đồng!"