Chương 283: Dám tới khiêu chiến ta? (1)
Thật ra dung mạo của nam nhân trung niên này rất bình thường, thoạt nhìn cũng không có gì quá đặc biệt, ăn mặc trông cũng rất bình thường, tỷ như bộ đồ tây kia cũng không phải hàng hiệu gì, thế nhưng nếu là người trong nghề hẳn có thể nhìn ra, trên người hắn ta bất luận là âu phục hay là giày da, chắc chắn đều được tạo thành dựa vào phương pháp thủ công, hơn nữa trình độ của người chế tác chắc chắn phải rất cao, mà cho dù hắn ta là nam nhân nhưng kiểu tóc trên đầu chắc chắn đã được cắt sửa tỉ mỉ.
Không hề nghi ngờ, người này rất để ý tới hình tượng của mình, ngay cả tư thế đi bộ của hắn ta cũng như đã được cố ý huấn luyện, thoạt nhìn thì bình thường, nhưng nhìn kỹ lại khiến người ta cảm thấy ưu nhã.
Lúc này Hạ Chí và Trần Thiên Thành cũng đều nhìn nam nhân trung niên, mà sắc mặt Hạ Chí vẫn bình thường như cũ, nhưng sắc mặt Trần Thiên Thành đã thay đổi rất rõ ràng.
"Lưu tiên sinh, chẳng lẽ ngươi cũng có hứng thú với trường trung học phổ thông Minh Nhật?" Hiển nhiên Trần Thiên Thành quen biết nam nhân trung niên này, mà từ giọng điệu rất khách khí của Trần Thiên Thành, thân phận của nam nhân trung niên họ Lưu này tuyệt không tầm thường.
Có thể khiến thủ phủ thành phố Thanh Cảng cũng phải khách khí như vậy, hiển nhiên không phải hạng người vô danh.
"Trần lão tiên sinh, ta thấy ngươi đã hiểu lầm, Lưu Bá Ôn ta tuyệt đối sẽ không cảm thấy hứng thú với một trường học gần như không đáng một đồng." Nam nhân trung niên đi tới vị trí cách Trần Thiên Thành vài mét thì ngừng lại, giọng nói vẫn nhàn nhạt nhưng lại khiến người ta cảm thấy miệt thị vô cùng, mà loại miệt thị này dường như là nhằm vào tất cả mọi người, kể cả Hạ Chí, kể cả Trần Thiên Thành, thậm chí kể cả trường trung học phổ thông Minh Nhật trước mắt hắn ta.
"Lưu tiên sinh, mảnh đất của trường trung học phổ thông Minh Nhật chí ít cũng có giá trị trăm ức, mà ta cảm thấy, tương lai, với tư cách là trường học, trường trung học phổ thông Minh Nhật sẽ có giá trị càng cao hơn. Ta nghĩ dù thế nào đi nữa, trường học này cũng không đến mức không đáng một đồng đi?" Sắc mặt Trần Thiên Thành rất khó coi, mặc dù là thủ phủ thành phố Thanh Cảng, nhưng ở trước mặt Lưu Bá Ôn, hắn ta vẫn cảm thấy mình nằm ở thế hạ phong.
Đó là một loại hạ phong từ tận đáy lòng, bởi vì đối mặt với Lưu Bá Ôn, hắn ta không thể không cố kỵ, mà thực ra cố kỵ này cũng không phải là vì Lưu Bá Ôn, mà là vì thế lực sau lưng Lưu Bá Ôn.
Lưu gia Thanh Cảng, một trong tam đại gia tộc thành phố Thanh Cảng, người thường hẳn cũng không quá quen thuộc gia tộc này, nhưng người có địa vị càng cao lại càng nhận thức sâu sắc sự cường đại của những gia tộc này. Mà thân là thủ phủ thành phố Thanh Cảng, đương nhiên Trần Thiên Thành cũng biết gia tộc này, mà hắn ta cũng biết sự cường đại của gia tộc này là không cách nào tưởng tượng.
Chỉ riêng tài sản cá nhân, Trần Thiên Thành đúng là thủ phủ chân chính, mặc kể cả tam đại gia tộc thành phố Thanh Cảng, cũng không có người nào có tài sản cá nhân nhiều hơn Trần Thiên Thành. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ tài sản của những gia tộc này là buộc chung một chỗ. Lấy một đề toán đơn giản, tài sản của Trần Thiên Thành ước chừng trăm ức USD, mà đây cũng là toàn bộ tài sản hắn ta có thể sử dụng, nhưng ở Lưu gia, có người nói người có tài sản cá nhân hơn mười ức USD chí ít cũng có ba vị, mà tài sản của những người này lại lấy đủ loại hình thức như tiền mặt, công thương nghiệp, cổ quyền… để buộc chặt lại với nhau, mà trên thực tế, số tài sản người cầm quyền chân chính của Lưu gia có thể sử dụng chí ít cũng phải hơn ngàn ức USD. Vì vậy, Lưu gia được công nhận là quái vật lớn chân chính, dù là thủ phủ Thanh Cảng như Trần Thiên Thành cũng không cách nào cứng rắn chống lại Lưu gia.
Đương nhiên, tình huống thực tế cũng không đơn giản như phép toán cộng trừ, đương nhiên nội bộ Lưu gia cũng sẽ không bền chắc như thép, mặc dù là người cầm quyền Lưu gia cũng không thể tùy ý sử dụng toàn bộ tài sản của Lưu gia. Nhưng dù vậy, khi gặp phải Lưu Bá Ôn - nhân vật đại biểu cho Lưu gia, Trần Thiên Thành vẫn phải khách khí như cũ.
"Trần lão tiên sinh, thật ra ngươi nói không sai, nhưng nếu từ nay về sau không ai đến trường học này học nữa, cũng không có ai đến người này dạy học nữa, sau khi trường học bị đóng cửa lại không ai tới mua mảnh đất này, vậy ngươi còn cảm thấy nơi này đáng giá sao?" Giọng điệu của Lưu Bá Ôn lạnh xuống, "Đúng rồi, ta muốn nhắc nhở Trần lão tiên sinh, mặc dù ta nói là nếu như, nhưng thật ra cũng không phải chỉ là nếu như, chẳng mấy chốc chuyện này sẽ trở thành sự thực."
Trần Thiên Thành im lặng một chút, sắc mặt trở nên càng thêm ngưng trọng, qua vài giây, rốt cục Trần Thiên Thành cũng nói thêm: "Lưu tiên sinh, có phải trong này đã có hiểu lầm gì không?"
Nếu như người khác nói trường trung học phổ thông Minh Nhật sẽ biến thành không đáng một đồng, có lẽ Trần Thiên Thành sẽ cười chê người đó, nhưng nếu đổi thành Lưu Bá Ôn nói như vậy, Trần Thiên Thành lại không thể coi thường. Thật ra Lưu Bá Ôn cũng không phải người Lưu gia, nhưng hắn ta là đại biểu cho Lưu gia, hắn ta như người quản lý chuyên nghiệp, đặc biệt giúp Lưu gia quản lý đủ loại chuyện trên mặt nổi. Mà ở thành phố Thanh Cảng, nếu như Lưu Bá Ôn nói muốn công ty nào phải đóng cửa, thì công ty ấy nhất định sẽ bị đóng cửa, nếu hắn ta nói muốn ai cửa nát nhà tan, đương nhiên chuyện đó cũng sẽ trở thành sự thực. Những chuyện này cũng không phải tin đồn, đều là chuyện Trần Thiên Thành có thể xác định.
"Trần lão tiên sinh, đây không phải chuyện ngươi có thể hòa giải được, hiện tại ngươi bứt ra còn kịp." Trong giọng nói lạnh lùng của Lưu Bá Ôn có uy hiếp rất rõ ràng, "Ngươi cũng có thể lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, để nhi tử ngươi đổi trường học khác đi!"
Nói xong câu đó, rốt cục Lưu Bá Ôn cũng chuyển hướng Hạ Chí, giọng điệu trở nên lạnh hơn: "Hạ Chí, ta biết ngươi có chút bản lãnh, nhưng rốt cục ngươi phải ngu xuẩn tới mức nào mới có thể tới khiêu chiến Lưu gia chúng ta?"