Chương 291: Hẳn là ngâm một câu thơ mới đúng (1)
Trương Thành Hùng vừa bò từ dưới đất dậy, còn chưa hoàn toàn đứng vững, mà vì vừa bị Hạ Chí đánh, lúc này đầu hắn ta còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vì thế cứ việc đã nghe được có người la hét muốn hắn ta chết đi, nhưng khi hắn ta thấy người nọ dùng chủy thủ đâm về phía hắn ta, hắn lại có thể không có bất kỳ phản ứng gì, cứ đứng yên như vậy, giống như đã ngu si.
"Hùng thiếu mau tránh!" Có vệ sĩ hô to một câu, có vẻ hết sức lo lắng, nhưng hắn ta vẫn bất lực, bởi vì hắn ta còn đang nằm trên mặt đất chưa thể đứng lên, mà bảy vệ sĩ khác cũng đều giống hắn ta, còn đang nằm trên mặt đất.
Không hề nghi ngờ, kẻ tập kích đã chọn được thời cơ rất tốt, mà nếu hắn ta không hô lên một câu như vậy, sợ rằng sẽ càng tốt hơn, bởi vì căn bản sẽ không có người nào ngờ tới, lúc này sẽ có người đứng ra tập kích Trương Thành Hùng, tất cả sự chú ý của mọi người đều đang đặt trên người Hạ Chí và Thu Đồng. Mà vừa rồi, Hạ Chí càng đánh ngã cả tám vệ sĩ, thoáng cái Trương Thành Hùng đã biến thành người hoàn toàn mất đi bảo hộ. Cũng may trong tay người này chỉ có dao găm, nếu có súng, sợ rằng hơn phân nửa Trương Thành Hùng đã bị giết chết.
Thế nhưng cho dù chỉ là chủy thủ, thoạt nhìn Trương Thành Hùng cũng sẽ bị đâm trúng, bởi vì vốn không có người nào kịp cứu hắn ta, bốn phía phát ra nhiều tiếng hô kinh ngạc, có người hơi nhát gan thậm chí còn quay đầu đi, không dám nhìn một màn kia. Dù sao thì tận mắt nhìn thấy một màn máu chảy đầm đìa, không phải người nào cũng có thể chịu nổi.
A!
Một tiếng hét thảm không ngoài dự liệu truyền vào trong tai mọi người, nhưng dù là những người đã quay đầu đi cũng lập tức nghe ra tình huống không đúng, bởi vì rõ ràng tiếng gào thảm này thuộc về nữ nhân.
"A!" Lúc này Thu Đồng cũng quay đầu, sau đó phát ra một tiếng hô to duyên dáng, bởi vì nàng thấy Phi Yến ngã xuống trong lòng Trương Thành Hùng, mà trên bụng nàng lại cắm một con dao găm!
Thời khắc mấu chốt, lại là Phi Yến vừa bị Trương Thành Hùng vứt bỏ cản một đao thay Trương Thành Hùng!
"Không được nhúc nhích!"
"Thảo, muốn chết!"
Lúc này, mấy vệ sĩ cũng đã kịp phản ứng, có hai vệ sĩ đã phân biệt túm lấy vai người tập kích, mấy vệ sĩ khác cũng xông lên, mà rất nhanh người tập kích kia cũng bị trực tiếp đè ngã xuống đất, hiển nhiên cũng không tránh được một màn quyền đấm cước đá. Thật ra người tập kích này chỉ là một nam nhân gầy yếu, dưới tình huống bình thường, sợ rằng ngay cả Trương Thành Hùng cũng có thể dễ dàng giải quyết hắn ta.
"Phi Yến! Phi Yến!" Trương Thành Hùng hô to hai câu, sau đó ôm ngang Phi Yến lên, "Đừng sợ, ngươi đừng sợ, ta đưa ngươi tới bệnh viện, chúng ta lập tức tới bệnh viện..."
Trương Thành Hùng có vẻ rất lo lắng, lập tức ôm Phi Yến xông ra ngoài, rất nhanh, sáu vệ sĩ cũng đuổi theo ra, chỉ còn lại hai vệ sĩ đang khống chế nam nhân gầy yếu kia.
"Cẩu hùng cũng có chân ái, thật không dễ dàng." Nhìn bóng lưng Trương Thành Hùng, Hạ Chí đứng đó lẩm bẩm.
Thu Đồng lại liếc Hạ Chí: "Đừng châm chọc, thoạt nhìn Phi Yến bị thương rất nặng."
Tuy cảm thấy Hạ Chí đang nói mát, nhưng Thu Đồng cũng cảm thấy Hạ Chí nói không sai, tình cảm của Phi Yến dành cho Trương Thành Hùng tuyệt đối là chân ái. Vừa bị vứt bỏ lại còn cản đao thay hắn ta, nếu không phải chân ái tuyệt đối không thể làm được chuyện như vậy.
"Yêu phải một cẩu hùng, đương nhiên phải trả cái giá đắt như thế." Hạ Chí lười biếng nói: "Nhưng mà, Đồng Đồng thân yêu, ngươi không cần lo lắng, ngươi yêu trúng một nam nhân chân chính, nam nhân chân chính sẽ bảo vệ nữ nhân của mình, mà dạng cẩu hùng như Trương Thành Hùng lại cần nữ nhân của mình bảo vệ."
Lắc đầu, Hạ Chí lẩm bẩm: "Một con cẩu hùng như vậy cũng muốn đến cướp bạn gái ta, thực đúng là phong khí xã hội ngày càng xấu đi."
Thu Đồng có chút cạn lời, vì sao chuyện này đã dính tới phong khí xã hội rồi? Giữa hai thứ này có nửa xu quan hệ sao?
"Ai là bạn gái ngươi?" Thu Đồng lại trừng mắt liếc Hạ Chí, "Đừng nói vớ vẩn, mau đi ra ngoài, không mua điện thoại di động nữa, chờ ta trở về lại lên mạng mua một cái."
Thu Đồng nói xong cũng bắt đầu đi ra phía ngoài, nàng cảm thấy hôm nay ra ngoài đúng là sai lầm, hiện tại nàng chỉ muốn trốn về ký túc xá.
Thu Đồng lấy tốc độ nhanh nhất ra khỏi siêu thị, sau đó phát hiện ngoại trừ Hạ Chí, cũng không có người nào đuổi theo, cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Đồng Đồng, chúng ta đi mua xe đi." Hạ Chí lại đề nghị.
"Không mua!" Thu Đồng cự tuyệt, tuy đúng là nàng cần mua một chiếc xe, nhưng nàng vẫn quyết định tạm thời không đi mua, nàng luôn cảm thấy hôm nay không phải ngày lành, hoặc nàng vốn không nên ra ngoài với Hạ Chí, mỗi lần đi cùng tên gia hỏa này nàng lại dễ gặp chuyện không may.
"Vậy Đồng Đồng, chúng ta có thể đi mua quần áo, ngươi cần mua một ít áo ngủ, nội y, áo tắm hai mảnh..." Hạ Chí tiếp tục nghĩ kế.
Thu Đồng không đợi Hạ Chí nói xong đã trực tiếp bắt một chiếc taxi ven đường, mở cửa xe chui vào.
"Bác tài, tới Minh Nhật..." Thu Đồng còn chưa dứt lời, lại bị ngắt.
"Bãi biển Minh Nhật." Hạ Chí ngồi xuống bên cạnh nàng, đồng thời nói ra địa điểm.
"Yes Sir." Tài xế xe taxi lên tiếng, đạp chân ga, Thu Đồng lại trừng Hạ Chí, rất muốn cắn tên gia hỏa này một miếng.
"Ta đã nói không tới bãi biển!" Thu Đồng nhỏ giọng, có chút tức giận.
"Đồng Đồng, ngươi sau khi về nước đến hiện tại ngươi đã từng tới bờ biển chưa?" Hạ Chí rất nghiêm túc hỏi.
Đột nhiên Thu Đồng ngẩn ngơ, nàng suy nghĩ kỹ một chút, từ sau khi về nước đến hiện tại, dường như nàng chưa từng tới bờ biển thật.