Dị Năng Giáo Sư

Chương 292: Hẳn là ngâm một câu thơ mới đúng (2)

Chương 292: Hẳn là ngâm một câu thơ mới đúng (2)


Thật ra nàng rất thích tới biển, nhưng sau khi trở về, vì đủ loại chuyện đã xảy ra, đặc biệt là vì gia gia đã qua đời, dường như trong lúc bất chợt, nàng đã mất đi tâm tình tới bờ biển.
Trong lúc vô tình, buồn bực trong lòng cũng tiêu tán, Thu Đồng không nói chuyện nữa, bởi vì nàng đã bắt đầu cảm thấy, thật ra tới bờ biển cũng không tệ.
Khi hai người tới bờ biển đã xấp xỉ 11 giờ.
Hôm nay trời đẹp, cộng thêm lại là cuối tuần, có thể thấy người ở khắp nơi trên bãi biển Minh Nhật. Mà mặc dù nhiệt độ không khí hôm nay không cao lắm, chỉ chừng hơn hai mươi độ, nhưng vẫn có không ít người mặc áo tắm hai mảnh, mà đây cũng là nguyên nhân khiến hiện tại Thu Đồng rất muốn dùng thứ gì đó chặn miệng Hạ Chí.
"Đồng Đồng, kiểu dáng của cái áo tắm hai mảnh kia không tồi, ngươi có muốn thử một chút không?"
"Đồng Đồng, cái màu hồng này càng đẹp mắt hơn một chút, ta có thể biến ra một cái cho ngươi..."
"Đồng Đồng, nữ nhân kia chỉ đẹp bằng 1% ngươi..."
"Đồng Đồng, mau nhìn mau nhìn, mỹ nữ kia có thể bằng 10% ngươi, chỉ là kiểu áo tắm hai mảnh hơi kín đáo một chút, chẳng qua nếu ngươi mặc kiểu áo ấy chắc chắn sẽ càng đẹp mắt hơn..."
Hạ Chí nói không ngừng, rốt cục Thu Đồng cũng không thể nhịn được nữa: "Ngươi câm miệng được chưa? Ngươi có nói một vạn lần, hôm nay ta cũng không mặc áo tắm hai mảnh!"
"Vậy, nói một vạn lẻ một lần ngươi sẽ mặc sao?" Hạ Chí rất nghiêm túc hỏi.
Thu Đồng triệt để cạn lời, rốt cuộc mạch não kín của người này bị gì vậy?
"Ta mặc kệ ngươi!" Thu Đồng xoay người đi tới một bên khác, hiện tại bọn họ đang đứng ở khu có rất nhiều người, mà thật ra Thu Đồng cũng không thích nơi nhiều người.
Thu Đồng thích bờ biển, nhưng nàng càng thích ngồi yên bên bờ biển, cảm nhận gió biển thổi tới, lại nhìn sóng biển đánh tới, cảm thụ sự mạnh mẽ rộng lớn của biển khơi, mà những việc này thường có thể khiến tâm tình của nàng trở nên tốt hơn.
Thu Đồng dần dần rời xa đoàn người, mà nàng cũng không còn nghe được giọng nói của Hạ Chí nữa, nàng cũng không quay đầu nhìn xem Hạ Chí có theo tới hay không, chỉ tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, cũng không biết đi bao lâu, rốt cục Thu Đồng cũng ngừng lại.
Đây là một bãi biển xinh đẹp lại yên tĩnh, nơi này không có người là vì nơi này còn chưa được khai phá, mặc dù đa số du khách đều đi tới phần bãi biển đã được khai phá xong, nhưng Thu Đồng lại càng ưa thích nơi như vậy.
"Đồng Đồng, hẳn ngươi đã mệt mỏi rồi, ngồi đi." Giọng nói quen thuộc truyền đến, Thu Đồng vô thức xoay người, sau đó liền ngẩn ngơ.
Không phải là vì thấy Hạ Chí mà ngây người, thật ra, cứ việc Thu Đồng vẫn không nghe thấy giọng nói của Hạ Chí, nhưng nàng đã sớm có cảm giác Hạ Chí vẫn đang theo sau lưng nàng. Sở dĩ nàng ngây người là vì nàng nhìn thấy một tấm sofa, một tấm sofa thoạt nhìn có chút quen thuộc.
"Ngươi đã lấy chiếc sofa này theo từ khi nào?" Thu Đồng có chút khó hiểu, chiếc ghế sofa này chính là chiếc sofa loại đơn giản mà Hạ Chí đã mua được, trước đó nó được đặt trong phòng làm việc của nàng, mà nàng vốn không thấy Hạ Chí cầm theo chiếc sofa.
"Đồng Đồng, nếu ta nói ta biến ra, nhất định ngươi sẽ không tin, cho nên ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ta vừa chạy về phòng làm việc của ngươi lấy tới." Hạ Chí cười xán lạn, sau đó ngồi xuống ghế sofa trước, "Đồng Đồng, ngồi đi."
Thu Đồng ngồi xuống, nhưng vẫn không nhịn được trừng mắt liếc Hạ Chí: "Sao ngươi lại vào phòng làm việc?"
"Cái này… để ta nghĩ xem bản thân nên nói xạo thế nào mới tốt đây?" Hạ Chí lẩm bẩm, "À, ta nghĩ ra được rồi, tuy thật ra ta không vào phòng làm việc của ngươi, nhưng ta chỉ có thể nói ta len lén đánh một chiếc chìa khóa phụ sau đó mở cửa đi vào."
"Thật không cách nào nói chuyện phiếm với ngươi!" Thu Đồng lại hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó quay đầu, trực tiếp nhìn về phía biển rộng xa xa.
"Tình cảnh này hẳn nên ngâm một câu thơ mới đúng." Hạ Chí ở đó cảm khái, sau đó hắn bắt đầu ngâm thơ thật, "Từ giờ trở đi, ta sẽ làm người hạnh phúc, ăn cơm, ngủ, ở cùng Đồng Đồng; từ giờ trở đi, ta chỉ biết quan tâm Đồng Đồng. Ta có một tấm sofa, mặt hướng biển rộng, ngồi cạnh Đồng Đồng (1)..."
(1) Xuất phát từ bài thơ Mặt hướng ra biển, xuân ấm hoa nở, nguyên văn bài thơ: Từ giờ trở đi, làm một người hạnh phúc. Cho ngựa ăn, chẻ củi, chu du thế giới. Từ giờ trở đi, quan tâm lương thực và rau cải. Tôi có một căn nhà, mặt hướng ra biển, xuân ấm hoa nở…
"Này, ngươi có thể đứng đắn một chút, để ta yên lặng một chút không?" Thu Đồng không thể nhịn được mà quay đầu ngắt lời Hạ Chí, gia hỏa này đang ngâm thứ quái gì, vốn là bài thơ yên lành của người ta, lại bị hắn đổi thành hình dáng gì!
Rốt cục Hạ Chí cũng không ngâm thơ nữa, tầm mắt của hắn cũng nhìn về phía ngoài khơi xa xa, cứ như vậy, hai người, một tấm sofa, yên lặng ngồi, thoạt nhìn bức tranh này có chút duy mỹ, cũng có chút hài hòa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng không biết qua bao lâu, yên tĩnh rốt cục cũng bị phá vỡ, mà người nói chuyện trước lại là Thu Đồng.
"Lúc trước ta không hỏi ngươi, Trương Thành Hùng kia nói ngươi đắc tội Lưu gia, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ta đã nói trước đó ta còn cảm thấy cái tên Lưu Bá Ôn có chút quen thuộc, ta nhớ gia gia đã từng nói với ta, ở thành phố Thanh Cảng, thế lực của Lưu gia tương đối cường đại, mà Lưu Bá Ôn chính là người phát ngôn của Lưu gia." Trên mặt Thu Đồng có vẻ rầu rĩ, "Ngươi không thể ít đắc tội mọi người một chút sao? Cho dù ngươi lợi hại, nhưng một mình ngươi có thể giải quyết được hết sao?"
"Đồng Đồng, an tâm ngắm biển là tốt rồi, chỉ là một Lưu gia mà thôi, không cần để trong lòng." Hạ Chí bày ra dáng vẻ thờ ơ.
"Hạ Chí, ngươi không cảm thấy bản thân mình quá kiêu ngạo sao?" Giọng nói lạnh lùng truyền đến, "Chỉ bằng ngươi còn chưa đủ tư cách khiêu chiến Lưu gia chúng ta!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất