Chương 294: Ta phải uống ly rượu thanh tỉnh một chút (2)
"Chắc chắn là ta hoa mắt." Thu Đồng thầm nói với mình, nhưng trong lòng lại không tự chủ được thầm nói, có phải Hạ Chí đã sớm đào một cái hố ở nơi này không? Cho dù là như thế thật, vậy tên này cũng quá thần cơ diệu toán đi?
A?
Đột nhiên Thu Đồng cảm thấy dường như mình đã hoa mắt thật, sao dường như trong tầm mắt nàng lại xuất hiện một cái bóng?
Kia giống như là một bóng người?
Chớp mắt sau, Thu Đồng lại phát hiện, nàng cũng không hoa mắt, một người đột nhiên xuất hiện ở vị trí Lưu Chấn vừa bị chôn, cũng không thấy hắn ta có động tác gì, đột nhiên hắn ta đã kéo được một người từ trong cát ra, mà người này lại chính là Lưu Chấn.
Lưu Chấn nhìn như đã hôn mê, mà người mới vừa xuất hiện này cũng là nam nhân, dung mạo cũng rất bình thường, ăn mặc lại càng thêm bình thường hơn, nhưng trên người hắn ta lại mơ hồ tản mát ra một luồng khí tức kỳ dị.
Thoáng kiểm tra tình huống của Lưu Chấn, nam nhân này trực tiếp vứt Lưu Chấn qua một bên, không quan tâm tới Lưu Chấn nữa, sau đó hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Chí, giọng nói bình tĩnh: "Nhân..."
"Không cần gọi tên ta." Hạ Chí ngắt lời nam nhân này.
"Cũng tốt." Giọng điệu của nam nhân này vẫn lạnh nhạt, nhưng lời nói của hắn ta cũng có vẻ không quan trọng: "Dù sao thì ngươi cũng không xứng với xưng hào kia nữa."
Thu Đồng ở bên cạnh lập tức buồn bực, người này lại có thể quen biết Hạ Chí?
"Hiện tại ta rất thích giao tiếp với người như các ngươi, bởi vì mỗi một lần ta đều có thể nghe được các ngươi nói chuyện cười với ta." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Thu Đồng, "Đồng Đồng thân yêu, vì chuyện cười này, chúng ta cạn một ly được không?"
"Ngươi không thể làm chính sự trước sao?" Thu Đồng tức giận nói.
"Đồng Đồng, uống rượu với ngươi là chính sự." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, "Không thể vì sự xuất hiện của hai con vịt liền ảnh hưởng tới chính sự của chúng ta."
"Hạ Chí, bốn năm, ngươi vẫn cuồng vọng như vậy." Giọng nói của nam nhân kia bắt đầu trở nên lạnh lẽo, "Ta đã sớm biết ngươi đang ở trường trung học phổ thông Minh Nhật, cho dù ta vốn không quen nhìn thái độ cuồng vọng của ngươi, nhưng trước đây ta và ngươi cũng không thù không hận, vốn ta cũng không muốn tới tìm ngươi, đáng tiếc, ngươi quá không biết điều, chuyện không nên nhúng tay nhưng hết lần này tới lần khác ngươi lại cứ muốn nhúng tay, hết thảy đều do ngươi gieo gió gặt bão!"
Hạ Chí bưng ly rượu lên, khẽ nhấm một hớp: "Ừm, ta nhớ ra rồi, ngươi tên Truy Phong, am hiểu chạy trốn, cho nên hiện tại ta sẽ cho ngươi một cơ hội, nếu trong vòng ba giây đồng hồ ngươi có thể có thể xách theo Lưu Chấn biến mất khỏi tầm mắt ta, ta sẽ coi như ngươi chưa từng xuất hiện."
"Trong một giây đồng hồ, ta sẽ lột sạch quần áo của ngươi, còn có quần áo của bạn gái ngươi, sau đó ném hai người các ngươi tới nơi nhiều người nhất trên bãi biển..." Truy Phong cười lạnh, trong lúc nói chuyện, đột nhiên hắn ta hóa thành một cái bóng.
"Rất tốt, ngươi thành công chọc giận ta." Đột nhiên giọng nói của Hạ Chí lạnh xuống, sau đó, đột nhiên Hạ Chí biến mất khỏi ghế sofa.
Biến mất không chỉ là Hạ Chí, còn có Truy Phong mới vừa xuất hiện cùng với Lưu Chấn, đột nhiên bốn phía biến thành an tĩnh dị thường, an tĩnh tới mức trong lòng Thu Đồng có chút khủng hoảng.
"Này, ngươi đi đâu rồi?" Thu Đồng nhìn chung quanh, không nhịn được kêu một tiếng.
Không ai trả lời.
"Hạ Chí, ngươi đi ra đây!" Thu Đồng đứng lên, trong lòng có chút bận tâm, lẽ nào hắn bị tên gọi là Truy Phong kia ném tới bãi biển rồi?
Vẫn không có ai đáp lại, Thu Đồng không khỏi càng thêm lo lắng.
"Này, Hạ Chí, tên lưu manh đáng chết ngươi mau ra đây!" Lúc này Thu Đồng đã có chút nóng nảy thật, lẽ nào Hạ Chí thực sự xảy ra chuyện?
Trong lúc đáy lòng Thu Đồng có chút gấp gáp, giọng nói quen thuộc lại truyền đến: "Đồng Đồng, mới một phút không gặp, ngươi đã nhớ ta rồi?"
Thu Đồng vừa quay đầu lập tức thấy Hạ Chí chẳng biết lúc nào đã lại ngồi trên sofa, mà trong tay hắn vẫn bưng ly rượu vang như cũ, thoạt nhìn giống như hắn chưa bao giờ rời đi.
"Có quỷ mới nhớ ngươi!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, "Ngươi có bệnh sao? Không dưng chơi trò trốn tìm dọa người như vậy làm gì?"
Hiển nhiên, Thu Đồng cho rằng Hạ Chí chỉ vừa trốn đi đâu đó.
Nhưng rất nhanh, nàng lại hơi nghi hoặc một chút: "Hai người kia đâu?"
"Hẳn là chạy rồi." Hạ Chí nghiêm trang trả lời.
"Chạy?" Thu Đồng cau mày, nàng không tin hai người kia tự chạy, nàng vẫn cảm thấy hẳn là Hạ Chí đã giở trò gì đó, nhưng vấn đề là, phải làm thế nào mới có thể khiến hai người đột nhiên biến mất không thấy gì nữa?
Lẽ nào Hạ Chí còn đào một cái hố ở đây, chôn cả hai người kia?
Thu Đồng cảm thấy đầu óc mình càng lúc càng hỗn loạn, ở chung với Hạ Chí càng lâu, nàng lại càng cảm thấy Hạ Chí thần bí, mỗi một lần nàng đều có ý đồ muốn tìm một lời giải thích hợp lý, nhưng khi chuyện càng ngày càng nhiều, nàng phát hiện càng ngày càng khó giải thích tất cả mọi chuyện. Cũng giống như bây giờ, nàng hoàn toàn không cách nào giải thích được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Thu Đồng lại hỏi vấn đề này.
"Đồng Đồng, thật ra ta là một..." Hạ Chí nói đến đây lại cố ý ngừng lại, sau đó, hắn lại dời trọng tâm câu chuyện, "Đồng Đồng, ta cảm thấy, trước khi ngươi nghe đáp án của ta, hẳn là ngươi nên uống ly rượu tỉnh táo một chút."
Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó thực sự uống ly rượu vang trong tay, cuối cùng tức giận hỏi: "Nói đi, rốt cục ngươi là người hay là quỷ?"