Chương 293: Ta phải uống chén rượu thanh tỉnh một chút (1)
Giọng nói đến từ sau lưng, Hạ Chí cũng không quay đầu lại, hắn nhìn Thu Đồng, gương mặt có chút khó hiểu: "Đồng Đồng, ngươi có thấy một con vịt không?"
"Con vịt?" Thu Đồng sửng sốt, nàng vô thức dùng tầm mắt tìm tòi trong biển một chút, sau đó tức giận nói: "Lấy đâu ra vịt? Đây là biển, không phải hồ."
"Đồng Đồng, ta cũng cảm thấy nơi này sẽ không có vịt, nhưng nếu đã không có vịt, sao có thể có tiếng vịt kêu?" Hạ Chí nói rất chân thành: "Ta nghĩ, nhất định là có con vịt khác hẳn vịt bình thường tới nơi này."
"Hạ Chí, ngươi..." Giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên lần nữa, mà lần này, giọng nói đã đến từ phía trước.
"Đồng Đồng, mau nhìn, có vịt, ta nhìn thấy vịt!" Hạ Chí bày ra vẻ mặt có chút hưng phấn, "Quả nhiên là một con vịt khác hẳn vịt bình thường!"
"Nào có vịt?" Thu Đồng còn chưa kịp phản ứng, nàng cho rằng Hạ Chí lại đang điên.
"Đồng Đồng, đột nhiên ta phát hiện, tuy ta không cận thị, nhưng ngươi lại cận thị." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ngạc nhiên, "Một con vịt lớn như vậy, sao ngươi lại không nhìn thấy đâu?"
Nói đến đây, Hạ Chí lại lẩm bẩm: "Kỳ quái, vì sao con vịt này trông có điểm giống người vậy?"
Ha ha!
Thu Đồng không nhịn được bật cười, sau đó lập tức câm miệng, hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, ngoài buồn cười nàng lại cảm thấy có chút tức giận, từ lúc mới bắt đầu gia hỏa này đã đang mắng người, mà nàng rõ ràng lại ngu ngốc cho rằng nơi này thật sự có vịt!
Phải thừa nhận, quả thật giọng nói kia không dễ nghe chút nào, không chỉ hờ hững, còn có một chút khàn khàn, nhưng cũng không đến mức giống vịt kêu, mà giờ khắc này, Thu Đồng cũng nhìn về phía nam nhân vừa xuất hiện đằng trước, tướng mạo của nam nhân này cũng rất bình thường, thậm chí có thể nói là bình thường tới không thể bình thường hơn, vóc người không cao không thấp, không mập không ốm, gương mặt không đẹp trai cũng không xấu xí, loại ném vào đoàn người sẽ biến mất, thậm chí là bộ âu phục sang trọng cũng bị hắn ta mặc ra cảm giác hàng vỉa hè.
"Hạ Chí, ngươi đúng là đang tìm chết!" Giọng nói phẫn nộ phát ra từ trong miệng nam tử, hiển nhiên nam tử này đã biết Hạ Chí đang mắng hắn ta.
"A, Đồng Đồng, dường như đây không phải vịt, hình như là người!" Hạ Chí lại bày ra dáng vẻ ngạc nhiên.
"Đó vốn là người!" Thu Đồng tức giận nói, gia hỏa này cũng quá giỏi giả bộ đi.
Hạ Chí nhìn chằm chằm nam tử kia đủ 10 giây, sau đó gật đầu: "Thì ra thật là người, chỉ là quá giống vịt."
Thu Đồng đã vô lực than thở, bản lĩnh biến tướng mắng người của gia hỏa này quá mạnh mẽ, mà không hề nghi ngờ, loại bản lãnh này chỉ khiến gia hỏa này thu được càng nhiều thù hận hơn.
"Hạ Chí, hiện tại ta nói cho ngươi biết, không ai có thể khiêu chiến Lưu gia chúng ta, cũng không có người nào có thể nhục nhã Lưu gia chúng ta!" Nam tử kia tức giận nhìn Hạ Chí, "Vốn ta còn muốn cho ngươi một cơ hội, nhưng bây giờ, ngươi không có bất kỳ cơ hội gì!"
"Được rồi, ta cũng nói cho ngươi biết, không ai có thể quấy rối chuyện hẹn hò giữa ta và Đồng Đồng, vốn dĩ ta không muốn tính toán với một con vịt, nhưng nếu ngươi đã là người, vậy phải tính sổ rõ ràng với ngươi." Hạ Chí vẫn ngồi trên sofa như cũ, một bộ lười biếng, sau đó hắn lại quay đầu nhìn Thu Đồng, "Đồng Đồng, không đúng lắm, sao ta vẫn cảm thấy hắn càng lúc càng giống vịt đây?"
Thu Đồng trực tiếp ném cho Hạ Chí một cái liếc mắt, nàng không muốn tiếp tục phối hợp với hắn.
Hạ Chí lắc đầu, sau đó tiếp tục nói: "Ta nghĩ ta phải uống ly rượu thanh tỉnh một chút."
Uống ly rượu thanh tỉnh một chút?
Thu Đồng có chút cạn lời, tên hỗn đản này lại mắc bệnh.
Một giây sau, Thu Đồng lại ngẩn ngơ, bởi vì đột nhiên nàng phát hiện sofa lại có một chút biến hóa, đột nhiên giữa sofa xuất hiện một cái bàn nhỏ, mà càng quá đáng hơn là trên bàn còn có một bình rượu vang, và hai ly rượu.
Hạ Chí nhẹ nhàng vỗ vào đáy bình, nắp bình rượu vang lập tức bay lên, Hạ Chí tiện tay chụp tới, bắt được nắp bình, mà tay kia đã bắt đầu rót rượu. Đầu tiên là hắn rót cho mình một ly đầy, sau đó lại rót cho Thu Đồng một phần ba ly.
Để chai rượu xuống, cầm ly rượu lên, Hạ Chí trực tiếp uống cạn sạch ly rượu vang, sau đó khẽ thở ra một hơi: "Ừm, lúc này đã thanh tỉnh hơn."
Lại rót cho mình một phần ba ly rượu vang, Hạ Chí bưng ly rượu nhìn về phía nam tử kia, thản nhiên nói: "Ngươi tên Lưu Chấn, ca ca của Lưu Hạo, lớn lên xấu hệt như Lưu Hạo, lại nói tiếp, rốt cục ta tìm được nguyên nhân các ngươi thích bắt nạt Lưu Năng, tuy diện mạo của Lưu Năng cũng không tính là quá tuấn tú, nhưng hắn ta lại là người đẹp trai nhất Lưu gia các ngươi, không thể không nói, gien của Lưu gia các ngươi có vấn đề rất lớn..."
"Hạ Chí, ngươi..." Lưu Chấn rất tức giận muốn ngắt lời Hạ Chí.
"Câm miệng, để ta nói xong!" Hạ Chí khẽ quát một tiếng, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Lưu Chấn, ta không có hứng thú lãng phí thời gian với hạng tiểu nhân như ngươi, kêu người quản sự chân chính của Lưu gia các ngươi ra đây, nhớ kỹ, là quản sự chân chính, không phải phụ thân ngươi cũng không phải gia gia ngươi. Về phần ngươi, nếu ngươi còn dám bước tới gần ta thêm một bước, ta sẽ chôn ngươi!"
"Hạ Chí, ngươi nghĩ hay lắm..." Lưu Chấn rất phẫn nộ, vừa mắng vừa nhấc chân nhằm phía Hạ Chí, thế nhưng hắn ta vừa bước ra nửa bước đột nhiên biến mất.
Thu Đồng lại ngây dại, bởi vì khoảng cách rất gần, cho nên lần này nàng cũng thấy rất rõ ràng, Lưu Chấn vừa bước ra nửa bước, cả người hắn ta đã đột nhiên tiến vào trong cát, lại có thể trực tiếp bị cát chôn!