Chương 296: Ta là một con quỷ (2)
Đương nhiên Thu Đồng sẽ không thấy một màn như vậy, nhưng nếu như nàng nhìn thấy, nhất định nàng sẽ càng thêm không tin chuyện ma quỷ của Hạ Chí, bởi vì nam nhân không mặc quần áo khiêu vũ này chính là Truy Phong.
Thời gian trong lúc vô tình trôi qua, mà biển rộng dường như luôn rất dễ xua tan phiền muộn trong lòng, vì thế, buồn bực trong lòng Thu Đồng cũng đang từ từ biến mất.
Quay đầu nhìn Hạ Chí, Thu Đồng phát hiện Hạ Chí lại có thể bưng một ly rượu vang, cũng đang nhìn về phía ngoài khơi phía trước, tựa hồ đang ngây người.
"Ngươi nhìn cái gì đấy?" Thu Đồng không nhịn được mở miệng hỏi.
"Đồng Đồng, ta đang nhìn ngươi." Tầm mắt Hạ Chí vẫn đang nhìn về phía trước như cũ.
"Ngươi gạt quỷ sao?" Thu Đồng lại có chút giận, gia hỏa này thật đúng là giỏi trợn mắt nói lời bịa đặt!
"Đồng Đồng, thân làm một con quỷ, ta sẽ không lừa quỷ." Giọng điệu của Hạ Chí rất chân thành, "Khi ngươi nhìn biển khơi, ta cũng đang nhìn biển rộng, bởi vì điều đó đồng nghĩa với ta đang nhìn ngươi."
"Không nói vớ vẩn với ngươi, nhanh, chúng ta đi thôi." Thu Đồng dứt khoát dời trọng tâm câu chuyện, tuy bữa sáng nàng ăn tương đối trễ, nhưng lúc này nàng đã bắt đầu cảm thấy hơi đói.
"Đồng Đồng, chúng ta còn chưa ăn cơm trưa đâu." Hạ Chí quay đầu nhìn về phía Thu Đồng.
"Cho nên chúng ta mới phải rời khỏi nơi này đi ăn trưa!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, nàng mới không tin Hạ Chí có thể gọi thức ăn ngoài tới thật.
"Thế nhưng Đồng Đồng, bò của chúng ta đã được đưa tới." Hạ Chí cười xán lạn, "Không tin ngươi xem."
Hạ Chí quay đầu nhìn phía trước, tầm mắt lại xéo lên, tuy Thu Đồng có chút không tin nhưng vẫn vô thức ngẩng đầu nhìn lại, sau đó, nàng lại bắt đầu cảm thấy mình hoa mắt.
Trong tầm mắt có thứ gì đó đang bay về phía bên này, đó… dường như đó là...
"Đó là máy bay điều khiển từ xa?" Thu Đồng không nhịn được hỏi.
"Đồng Đồng, tuy đó đúng là máy bay điều khiển từ xa, chỉ có điều hiện tại chúng nó đã có một cái tên cao cấp hơn, đó chính là máy bay không người lái." Hạ Chí mỉm cười, "Bít tết của chúng ta đã tới, đang ở ngay trên máy bay không người lái."
Máy bay không người lái đang bay về phía bên này, Thu Đồng nhất thời ngẩn người, này… rốt cuộc người này đã gọi thức ăn ngoài từ nơi nào, rõ ràng còn có thể sử dụng máy bay không người lái để đưa tới?
Nhưng đối với chuyện giao đồ ăn bằng máy bay không người lái, tuy Thu Đồng cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận được, dù sao thì đầu năm nay máy bay không người lái có thể làm rất nhiều chuyện, nghe nói có người còn dùng máy bay không người lái để chuyển phát nhanh. Chí ít, dù sao chuyện này cũng dễ tiếp nhận hơn việc Hạ Chí trực tiếp biến ra bò bít tết.
Lúc này máy bay không người lái đã bay tới vị trí cách Hạ Chí không tới một mét, lơ lửng giữa không trung, mà Thu Đồng cũng thấy rất rõ ràng, phía dưới máy bay không người lái có một chiếc giỏ, mà trong giỏ lại để một hộp kim loại rất lớn.
Lúc này Hạ Chí đứng lên, mở hộp kim loại ra, bên trong thực sự để hai phần bò, còn có bộ đồ ăn, Hạ Chí lấy bộ đồ ăn ra, dọn lên bàn, sau đó mới lấy thịt ra.
Đậy hộp kim loại lại, Hạ Chí hờ hững nói một câu: "Có thể."
Máy bay không người lái quay đầu bay đi, thẳng đến khi máy bay không người lái hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Thu Đồng còn có chút ngây người, gia hỏa này thật sự có thể đặt được thịt bò, hơn nữa còn là dùng loại phương thức không cách nào tưởng tượng nổi như vậy!
"Đồng Đồng, có cần uống ly rượu cho tỉnh táo một chút không?" Hạ Chí cười xán lạn, hắn ngồi xuống, sau đó rót rượu cho Thu Đồng, đồng thời còn giơ ly rượu của mình lên, "Đến, chúng ta cụng ly."
Thu Đồng cũng bưng ly rượu lên, không nói gì, lại thực sự đụng nhẹ vào ly của Hạ Chí, sau đó nàng uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Trên gò má trắng nõn xuất hiện một mảnh đỏ ửng khiến Thu Đồng càng thêm xinh đẹp tuyệt trần, Hạ Chí nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Thu Đồng, dường như hơi xuất thần, trong lúc nhất thời, dường như hắn quên uống rượu, chỉ nhìn như vậy.
"Ngươi nhìn cái gì vậy? Uống nhanh rượu của ngươi!" Thu Đồng lại liếc Hạ Chí, chỉ là dáng vẻ nàng liếc mắt lại có vẻ hết sức xinh đẹp.
"Rượu không say nhưng người tự say." Hạ Chí mỉm cười với Thu Đồng, "Đồng Đồng, ta đã say, ngươi mau nắm chặt cơ hội đi, hiện tại ngươi muốn làm gì với ta cũng được."
"Ngươi có tin hiện tại ta đánh ngươi một trận không?" Thu Đồng tức giận nói.
"Không tin." Hạ Chí cười xán lạn, "Cầu bị đánh."
Thu Đồng lập tức cảm thấy cạn lời, một tay cầm đao một tay cầm nĩa, sau đó dùng sức cắt một miếng thịt bò, đưa vào trong miệng tàn nhẫn cắn, như đang cắn Hạ Chí.
Hạ Chí cũng không nói thêm gì, hai người cứ ngồi bên bờ biển lẳng lặng ăn thịt bò, hình ảnh duy mỹ mà lãng mạn, mà thật ra đây mới là cảm giác mà Thu Đồng muốn cảm nhận được.
Thời gian tiếp tục trôi qua, cuối cùng bữa cơm trưa này cũng kết thúc. Thịt bò đã ăn xong, rượu vang cũng đã uống xong, mà thần kỳ là máy bay không người lái lại tới, lúc này nó tới thu bộ đồ ăn.
Khi máy bay không người lái lần nữa biến mất trong tầm mắt Thu Đồng, giọng nói của Hạ Chí cũng vang lên lần nữa: "Đồng Đồng, cuối cùng cũng đã đến giờ, ngươi thực không chịu hôn ta một cái sao?"
Thu Đồng lại nổi giận, tên hỗn đản này định quyết tâm phá hư bầu không khí có đúng không?
Mặc dù có chút tức giận, nhưng Thu Đồng vẫn vô thức nhìn đồng hồ, phát hiện đã một giờ năm mươi lăm phút, cách thời gian Hạ Chí tự xưng sẽ tan biến chỉ chừng ba phút.