Chương 297: Phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân (1)
"Ngươi có bản lĩnh thì tan biến đi!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, nàng tuyệt đối không tin chuyện hoang đường Hạ Chí đã nói, gia hỏa này chỉ muốn lừa nàng hôn hắn, nàng mới không ngu như vậy!
"Đồng Đồng, nếu ta tan biến, ngươi sẽ thương tâm." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Ngươi tan biến trước đi rồi lại nói!" Thu Đồng tức giận nói.
Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng Thu Đồng lại không tự chủ được mà xuất hiện một suy nghĩ, nếu tên hỗn đản Hạ Chí này biến mất không thấy thật, liệu nàng có thực sự thương tâm không đây?
Trong đầu như xẹt qua từng hình ảnh như chiếu phim, lần đầu gặp nhau trong phòng làm việc của nàng, ngay trước mắt bao người hắn điên cuồng đánh Thu Thiên Lương, lại đến màn khiêu vũ nóng bỏng ngay trước mặt vô số khán giả, cuối cùng đến hiện tại. Rõ ràng chỉ có mười ngày ngắn ngủi, nhưng tất cả những chuyện đã xảy ra giữa hai người lại khiến nàng luôn có cảm giác hai bọn họ đã quen biết từ rất lâu.
Trong mười ngày này đã có quá nhiều chuyện xảy ra, có nhiều lúc Thu Đồng còn có ảo giác, trong tiềm thức nàng bắt đầu cảm thấy Hạ Chí đã rất quen thuộc, quen thuộc tới mức không giống người chỉ mới quen biết mười ngày, thậm chí như đã quen biết một năm, cũng có thể là càng lâu hơn.
Thế nhưng trong đầu nàng, cuối cùng lý trí vẫn sẽ chiếm ưu thế, cho dù nàng cảm thấy Hạ Chí đã rất quen thuộc với nàng, nhưng nàng vẫn luôn nhớ kỹ một việc, đó chính là, nàng và Hạ Chí mới chỉ quen biết mười ngày, cho dù nàng cảm thấy thế nào cũng chỉ là mười ngày mà thôi, nàng tuyệt không cho phép bản thân mình đi hôn một nam nhân mới chỉ quen biết mười ngày, hơn nữa nam nhân này còn dùng nguyên nhân quá đáng như vậy để nàng đi hôn hắn!
Nàng mới không tin tưởng Hạ Chí là một con quỷ, càng không tin hắn sẽ tan biến đi, nếu nàng tin tưởng thật, đó có nghĩa nàng chính là nữ nhân ngực to nhưng không có não!
"Đồng Đồng, ngươi sẽ nhớ ta." Giọng nói của Hạ Chí vang lên lần nữa, đánh thức Thu Đồng.
Thu Đồng lại vô thức nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến một giờ năm mươi tám phút, cách thời gian Hạ Chí nói chỉ còn lại mấy chục giây.
Lòng người vẫn luôn kỳ quái như vậy, rõ ràng Thu Đồng vốn không tin mấy lời quỷ quái của Hạ Chí, nàng cũng chắc chắn trăm phần trăm Hạ Chí sẽ không thực sự tan biến hết, nhưng đến lúc này, nàng lại có chút khẩn trương hẳn lên, nhìn kim giây không ngừng nhảy lên trên đồng hồ, ánh mắt nàng lại không tự chủ được có chút hoảng hốt, vốn là chuyện khẳng định trăm phần trăm, đột nhiên lại như có chút nghi ngờ, ngộ nhỡ… ngộ nhỡ Hạ Chí thật sự tan biến thì nàng phải làm sao bây giờ?
Suy nghĩ gì vậy?
Thu Đồng lập tức lắc đầu, để bản thân mình tỉnh táo lại, nàng lại một lần nữa tự nói với mình, Hạ Chí chắc chắn sẽ không tan biến, hắn chỉ muốn lừa gạt nụ hôn của nàng, nàng tuyệt không thể mắc mưu của hắn.
Nhìn kim giây, đột nhiên Thu Đồng lại trông mong kim giây này có thể nhảy càng nhanh hơn một chút, rõ ràng chỉ có mấy chục giây, nhưng trong nháy mắt này lại tựa như trở nên dài dằng dặc, mà Thu Đồng thậm chí còn không dám tiếp tục nhìn Hạ Chí, nàng chỉ nhìn đồng hồ đeo tay, nhìn kim giây đang chuyển động, mà thậm chí nàng đã bắt đầu đếm thầm trong lòng.
Năm mươi, năm mươi mốt, năm mươi hai... năm mươi bảy, năm mươi tám, năm mươi chín, sáu mươi!
Khi thời gian đã tới một giờ năm mươi chín phút, Thu Đồng bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Chí, sau đó, nàng lại không tự chủ được thở ra một hơi, một giây sau, nàng càng thêm buồn bực mắng lên: "Sao ngươi còn chưa tan biến đi?"
Hạ Chí lại không trả lời, chỉ ngồi ở chỗ kia, vẫn không nhúc nhích, hơn nữa, rõ ràng hắn còn nhắm mắt lại.
"Này, ngươi lại đang làm gì nữa?" Thu Đồng có chút căm tức, tên hỗn đản này còn đang đùa cái gì không biết!
Hạ Chí vẫn không trả lời.
"Ngươi không nói chuyện nữa ta sẽ đi!" Thu Đồng càng thêm căm tức, chẳng biết tại sao, trong lòng nàng lại hơi lo lắng, chẳng lẽ hắn đã xảy ra vấn đề gì thật sao?
Vốn dĩ Thu Đồng cảm thấy điều đó là không có khả năng, nhưng vấn đề là, trong thời gian ở chung với gia hỏa Hạ Chí này đã từng có rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi xảy ra, hiện tại có nhiều thêm một chuyện không thể tưởng tượng nổi cũng rất bình thường.
Mà tuy Thu Đồng uy hiếp muốn đi, nhưng nàng cũng không thực sự đứng dậy. Nhìn Hạ Chí vẫn luôn không động đậy cũng không nói chuyện, trong đầu Thu Đồng xuất hiện một suy nghĩ có chút hoang đường, lẽ nào người trước mắt chỉ là cái bóng?
Thu Đồng lập tức cảm thấy bản thân hơi không bình thường, chắc chắn nàng đã bị Hạ Chí ảnh hưởng tới, nếu không, nàng không thể xuất hiện suy nghĩ hoang đường như vậy, càng hoang đường là nàng còn định đi dò xét thử một chút.
Thế là Thu Đồng lại có thể vươn một tay ra, thử muốn lấy tay đụng đụng Hạ Chí, xem đến cùng hắn có phải thật hay không.
"Chắc chắn ta đã điên rồi." Thu Đồng tự nói với mình như thế, nhưng tay cũng không dừng lại, mắt thấy lập tức đụng tới Hạ Chí, nhưng vào lúc này, nàng lại nghe được một giọng nói: "Honey, chớ sờ ta, hôn ta là được rồi."
Tay Thu Đồng như bị điện giật nhanh chóng rụt trở về, nàng tàn nhẫn trừng Hạ Chí đã mở mắt, tức giận không thôi: "Ngươi nên thực sự tan biến đi!"
Trong lòng Thu Đồng mắng Hạ Chí vô số lần, tên khốn nạn này quá ghê tởm, nói cứ như nàng đang muốn sàm sỡ hắn vậy!
"Đồng Đồng, ta sẽ không tan biến." Hạ Chí nhìn Thu Đồng, vẻ mặt thành thật, "Vừa rồi ta kịp thời trò chuyện với trời cao, trời cao nói cho ta biết, nếu ta tan biến, ngươi nhất định sẽ thương tâm, trời cao còn nói cho ta biết, thật ra, tuy rằng ngươi không chịu hôn ta, nhưng ngươi đã yêu ta, ngươi chỉ xấu hổ mà thôi."