Chương 301: So với ta còn kém quá xa (1)
Quan Tiểu Nguyệt ngẩng đầu, lập tức lại mơ hồ: "Nhị ca, sao ngươi cũng tới nữa?"
Người ngăn cản Quan Tiểu Nguyệt là một nam nhân trẻ tuổi khác, cũng khôi ngô bất phàm, trên mặt nam nhân trẻ tuổi này cũng lộ ra nụ cười tươi, ôn tồn nói: "Tiểu Nguyệt, đương nhiên ta cũng đến đón ngươi về nhà, phụ mẫu ngươi lo lắng cho ngươi."
"Vậy sao?" Quan Tiểu Nguyệt có chút hoang mang, sau đó nàng lại cầm điện thoại di động lên, "Ta gọi điện thoại cho cha ta trước."
Nhị ca và tứ ca trong miệng Quan Tiểu Nguyệt lại đều không ngăn cản Quan Tiểu Nguyệt gọi điện thoại, hai người liếc nhìn đối phương một chút, trong ánh mắt đều có địch ý rất rõ ràng.
"Kỳ quái, sao cha ta không nghe?" Lúc này Quan Tiểu Nguyệt lại lẩm bẩm, sau đó nàng lại gọi một cuộc điện thoại khác, sau khi gọi, nàng bĩu môi, "Làm gì vậy, mẹ ta cũng không nghe, hai người bọn họ sẽ không làm gì đó ngay giữa ban ngày đấy chứ?"
Để điện thoại di động xuống, Quan Tiểu Nguyệt kéo vali tiếp tục đi về phía trước: "Thôi đi, nhị ca, tứ ca, chúng ta về nhà trước."
Tuy Quan Tiểu Nguyệt hơi mất hứng, nhưng nàng cũng không đặt chuyện này trong lòng, chỉ có điều khi nàng mới đi về phía trước được hơn mười mét, lại phát hiện trong tầm mắt xuất hiện thêm một bóng người quen thuộc, một nữ tử trẻ tuổi thành thục quyến rũ đang đâm đầu đi tới.
"Tiểu Nguyệt." Nữ tử quyến rũ chào hỏi Quan Tiểu Nguyệt từ xa xa.
"Đại biểu tỷ, ngươi… sao ngươi cũng tới?" Quan Tiểu Nguyệt nhìn nhìn nữ tử quyến rũ, lại nhìn hai thanh niên trẻ tuổi đang theo sát bên cạnh mình, cho dù nàng có ngốc cũng biết chuyện có điểm gì đó không đúng.
"Tiểu Nguyệt, nếu không phải ta tới kịp thời, ngươi đã bị bọn hắn hại!" Trên mặt nữ tử quyến rũ xuất hiện vẻ tức giận, sau đó nàng quay đầu nhìn về phía hai nam nhân trẻ tuổi, "Quan Sơn, Quan Hà, hai người các ngươi còn biết xấu hổ không? Rốt cuộc Quan gia các ngươi còn người nào có nhân tính không? Các ngươi vừa hại chết phụ mẫu của Tiểu Nguyệt, hiện tại thậm chí ngay cả một hài tử như nàng cũng không thả đi!"
"Lưu Phương Phương, ngươi không nên ngậm máu phun người, cái chết của tam thúc tam thẩm chỉ là ngoài ý muốn, không liên quan gì tới Quan gia chúng ta!" Nam tử khôi ngô cũng chính là nhị ca trong miệng Quan Tiểu Nguyệt có chút tức giận phản bác.
"Quan Sơn, không phải phụ thân ngươi làm thì cũng là phụ thân Quan Hà làm, ngoài ra còn có thể là ai?" Nữ tử quyến rũ kia cũng chính là Lưu Phương Phương vẫn phẫn nộ như cũ, "Theo ta thấy, chính là hai nhà các ngươi cùng nhau làm!"
"Lưu Phương Phương, ta còn muốn nói là Lưu gia các ngươi làm đây!" Nam tử trẻ tuổi xuất hiện trước nhất kia, cũng chính là Quan Hà, cười lạnh một tiếng, "Hiện tại ngươi muốn tới nơi này giả bộ làm người tốt đúng không?"
"Nếu hai người các ngươi không có tật giật mình, sao không dám nói chân tướng cho Tiểu Nguyệt?" Lưu Phương Phương cũng cười lạnh, "Nói chung, ta sẽ không để Tiểu Nguyệt đi với các ngươi!"
"Ta chỉ không muốn Tiểu Nguyệt thương tâm, dự định đợi một thời gian nữa mới nói với nàng, ngươi nói cho nàng biết như vậy..." Quan Sơn cũng có vẻ rất phẫn nộ, nhưng vào lúc này, một tiếng thét chói tai truyền tới từ bên cạnh.
"Các ngươi chớ ồn ào!" Tiếng thét chói tai này lập tức khiến cuộc tranh cãi bị ngừng lại, mà tiếng hét này cũng hấp dẫn lực chú ý của rất nhiều người, kể cả Quan Sơn, Quan Hà, Lưu Phương Phương, chí ít cũng phải có mấy chục người đều nhìn về phía Quan Tiểu Nguyệt.
Quan Tiểu Nguyệt rơi lệ đầy mặt, nàng nhìn Lưu Phương Phương, giọng nghẹn ngào: "Các ngươi nói, phụ mẫu ta, phụ mẫu ta.. đã chết?"
Bốn phía đột nhiên an tĩnh lại, đám người vây xem vốn có chút buồn bực cũng không khỏi cảm thấy lòng trầm xuống, phụ mẫu của thiếu nữ này đều gặp phải chuyện ngoài ý muốn?
Mà bất luận là Quan Sơn hay là Quan Hà, hay là Lưu Phương Phương đều không nói gì, dường như lúc này bọn hắn mới nhớ, hiện tại bọn hắn không nên cãi nhau trước mặt Quan Tiểu Nguyệt.
"Oa..." Đột nhiên Quan Tiểu Nguyệt đặt mông ngồi dưới đất, gào khóc thảm thiết, ai cũng có thể nhìn ra nàng đang đau lòng, mặc dù là những người xa lạ không nhận ra nàng cũng không tự giác được bị nàng cảm nhiễm, trong lòng đều có chút khó chịu. Mà mặc dù đây là sân bay, tuy lại khóc rất to, nhưng không người nào muốn trách cứ nàng. Một thiếu nữ mười mấy tuổi đột nhiên biết mình mất đi song thân, tin tưởng chỉ cần không phải động vật máu lạnh đều có thể hiểu được loại thương tâm khổ sở này.
Quan Tiểu Nguyệt bi thương khóc thảm thiết thêm vài phút đồng hồ, rốt cục Lưu Phương Phương cũng đi tới bên cạnh nàng, ngồi xổm người xuống bắt đầu ôn nhu khuyên lơn: "Tiểu Nguyệt, đừng khóc, ta biết ngươi rất khó chịu, nhưng mặc kệ thế nào, chúng ta vẫn nên về nhà trước."
"Đại biểu tỷ, oa... Ta biết ngay không phải cha mẹ ta không muốn đến đón ta... Oa..." Quan Tiểu Nguyệt vẫn khóc không ngừng.
"Bọn hắn tới đón ngươi rồi, chỉ có điều không thể đến sân bay." Lưu Phương Phương nhẹ than thở, "Trên đường hai người bị tai nạn giao thông, Tiểu Nguyệt, đừng khóc, về nhà đi."
Lưu Phương Phương ôm lấy Quan Tiểu Nguyệt, vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng nàng an ủi.
"Tai nạn?" Tiếng khóc của Quan Tiểu Nguyệt im bặt mà dừng, nàng dùng cặp mắt đã khóc đến có chút sưng đỏ nhìn Lưu Phương Phương, giọng nói vẫn nghẹn ngào như cũ, nhưng dường như có chút khó tin, "Đại biểu tỷ, ngươi muốn nói cha mẹ ta bị tai nạn giao thông?"
"Ừm, một vụ tai nạn giao thông rất nghiêm trọng." Trên mặt Lưu Phương Phương lộ ra vẻ khổ sở, "Tiểu Nguyệt, nơi đây nhiều người, không tiện nói tỉ mỉ với ngươi, ta đưa ngươi về trước."
Quan Tiểu Nguyệt còn đang nức nở, nhưng hiển nhiên nàng đã rất cố gắng nhịn xuống để mình không khóc tiếp, nàng lấy tay lau nước mắt, từ dưới đất bò dậy.