Chương 302: So với ta còn kém quá xa (2)
"Tiểu Nguyệt, ngươi nên theo ta về đi." Lúc này, rốt cục Quan Sơn cũng lại mở miệng.
"Tiểu Nguyệt, ngươi tự quyết định đi, ngươi muốn trở về với ai cũng được." Quan Hà lại ở bên cạnh bổ sung một câu.
"Quan Hà, lần này coi như ngươi đã nói được tiếng người." Lưu Phương Phương hừ nhẹ một tiếng, sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Quan Tiểu Nguyệt, giọng điệu nhu hòa, "Tiểu Nguyệt, tuy ta hy vọng ngươi theo ta trở về, nhưng ngươi không còn là con nít nữa, chuyện này, ngươi tự quyết định đi, ngươi muốn đi theo ai cũng được, ta sẽ không cưỡng cầu ngươi."
"Được rồi, Tiểu Nguyệt, ta cũng không ép ngươi, chẳng qua ta vẫn kiến nghị ngươi nên quay về nhà chúng ta, dù sao Lưu gia cũng không phải nhà ngươi." Tại lúc này, Quan Sơn lại bổ sung một câu.
Quan Tiểu Nguyệt nhìn nhìn Lưu Phương Phương, lại nhìn Quan Sơn và Quan Hà một chút, không nói gì, dường như nàng hơi do dự, còn mơ hồ có chút không biết làm sao. Từ nhỏ đến lớn, dù là chuyện gì cũng chưa từng cần bản thân nàng phải đắn đo quan tâm, bởi vì nàng là nữ nhi bảo bối của cha mẹ, bọn hắn sẽ sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ cho nàng. Nhưng bây giờ, cha mẹ đã mất, mà nàng phát hiện, thậm chí ngay cả chuyện nhỏ như vậy nàng cũng không biết nên quyết định như thế nào.
Trong lúc Quan Tiểu Nguyệt đang do dự, một giọng nói đột nhiên chen vào: "Kỹ thuật biểu diễn của ba người các ngươi cũng không tệ, đáng tiếc, còn kém ta quá xa."
Theo giọng nói này, một nam nhân trẻ tuổi xuất hiện trong tầm mắt mọi người, nam nhân này rất cao, vóc người hơi gầy nhỏ, không tính là rất đẹp trai nhưng xứng đáng được quần chúng chú mục. Chỉ thấy hắn cầm một cái túi, trực tiếp đi về phía Quan Tiểu Nguyệt, sau đó dừng lại ở vị trí cách Quan Tiểu Nguyệt không tới một mét: "Quan Tiểu Nguyệt đồng học, ngươi không cần theo bất kỳ người nào trong số bọn họ, ngươi theo ta là được."
"Ngươi là ai?" Lưu Phương Phương lập tức nổi giận.
"Ngươi là thứ gì?" Quan Sơn trực tiếp rầy la.
"Đầu óc ngươi có bệnh?" Quan Hà cũng trực tiếp mắng người.
"Lưu Phương Phương, nếu như ngươi không biết ta là ai, vậy ngươi tới bệnh viện hỏi Lưu Hạo và Lưu Bá Ôn một chút, hoặc hỏi Lưu Chấn thử. À, còn có Truy Phong đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần, bọn họ đều biết ta là ai." Nam nhân trẻ tuổi cầm túi sách này lại chính là Hạ Chí, hắn lại nhìn về phía Quan Sơn Quan Hà, "Về phần ngươi, ta biết ngươi không phải thứ gì, còn ngươi nữa, đầu óc ngươi không có bệnh, chỉ là ngươi không có đầu óc."
Không đợi ba người này kịp đáp lại, Hạ Chí lại nhìn về phía Quan Tiểu Nguyệt, tiếp tục nói: "Ta tên Hạ Chí, giáo viên thể dục trường trung học phổ thông Minh Nhật, cũng là sư phụ của ngươi. Từ giờ trở đi, ngươi đã là học sinh lớp thiên tài trường trung học phổ thông Minh Nhật, ngươi cần theo ta tới trường báo danh."
Thoạt nhìn Quan Tiểu Nguyệt có chút sững sờ, mà Hạ Chí vẫn không chờ nàng đáp lại đã tiếp tục nói: "Quan Tiểu Nguyệt, trước khi chết, phụ thân ngươi đã đưa ngươi đến trường chúng ta, tuy từ nhỏ đến lớn ngươi là thiếu nữ có vấn đề chân chính, nhưng ta biết, thật ra chỉ số thông minh của ngươi tương đối cao. Ngươi cũng nên biết kỹ thuật lái xe của cha ngươi tương đối tốt, xe cha ngươi ngồi càng là xe đã qua chỉnh sửa, vô cùng an toàn. Dưới tình huống bình thường, cho dù có tai nạn giao thông xảy ra cũng rất khó có thể khiến hắn chết. Ta tin tưởng ta nói đến hiện tại, hẳn ngươi đã hiểu, cha mẹ ngươi không bị tai nạn xe mà chết, thật ra bọn họ bị mưu sát, mà ba người này, à, đúng rồi, ngươi chớ nhìn bọn họ trông như có thù oán, nhưng thực tế tối hôm qua, Quan Sơn và đại biểu tỷ của ngươi còn ngủ cùng nhau..."
"Ngươi nói hươu nói vượn!"
"Ngươi đừng ngậm máu phun người!"
Quan Sơn và Lưu Phương Phương gần như cùng lúc gầm lên với Hạ Chí, sắc mặt đều có chút khó coi.
"Khách sạn Nguyệt Lượng Hoa, phòng 1808, cần ta cho hai người các ngươi xem chứng cứ sao?" Hạ Chí lạnh lùng nhìn hai người, "Các ngươi cho rằng các ngươi dùng phương thức này là có thể khiến Quan Tiểu Nguyệt đi với một trong hai người các ngươi, mà đối với các ngươi, thật ra cho dù nàng đi với ai cũng chẳng có gì khác biệt. Lế hoạch lúc đầu của các ngươi rất tốt, nhưng rất đáng tiếc, Quan Tiểu Nguyệt đã là đệ tử của ta, mà đệ tử của ta còn chưa tới phiên đám người các ngươi bắt nạt!"
"Ngươi, sao ngươi..." Sắc mặt Lưu Phương Phương biến đổi lớn.
Sắc mặt Quan Sơn cũng trở nên càng thêm khó coi, nhưng lúc này, hắn ta đã không thể nói được gì nữa.
Hiện tại, Quan Tiểu Nguyệt và đám người xem náo nhiệt bốn phía cũng đều đang nhìn Quan Sơn và Lưu Phương Phương, xem ra tối hôm qua hai người kia thực sự ngủ cùng nhau, chẳng qua vì sao vị lão sư mới xuất hiện này lại biết rõ chuyện của người khác như vậy?
"Ngươi là Hạ Chí của trường trung học phổ thông Minh Nhật?" Quan Hà lại nhìn Hạ Chí, hừ lạnh một tiếng, "Ta biết ngươi, gần đây ngươi rất nổi tiếng, nhưng ta cảnh cáo ngươi, chuyện của Quan gia chúng ta còn chưa tới phiên ngươi làm chủ!"
Nhìn về phía Quan Tiểu Nguyệt, Quan Hà tiếp tục nói: "Tiểu Nguyệt, đúng là vụ tai nạn của phụ mẫu ngươi có chút vấn đề, cho nên ta mới có thể tới nơi này đón ngươi. Bây giờ chúng ta còn chưa thể xác định nguyên nhân cụ thể, nhưng ta muốn bảo đảm an toàn cho ngươi trước."
"Ta không có hứng thú quản chuyện của Quan gia các ngươi, ta chỉ quan tâm đệ tử của ta." Hạ Chí hừ lạnh một tiếng, "Ta sẽ dẫn Quan Tiểu Nguyệt rời khỏi nơi này, chuyện chỉ đơn giản như vậy."
"Đều không cần cãi nữa." Tại lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền đến, "Quan Tiểu Nguyệt phải đi theo ta!"
Đám người bốn phía không khỏi ngẩn ngơ, Quan Tiểu Nguyệt này thật sự biến thành bánh trái thơm ngon.