Chương 303: Chỉ là hiện tại ta rất rảnh rỗi (1)
Nương theo giọng nói lạnh như băng này, một nữ cảnh sát khêu gợi dị thường xuất hiện trong tầm mắt mọi người, mà phía sau nữ cảnh sát này còn có mấy cảnh sát đi theo.
Nữ cảnh sát mỹ lệ này lại chính là Hạ Mạt, đi sau lưng nàng là Tequila và tổ trưởng tổ trọng án số hai Trương Long, mà trừ hai người bọn họ ra còn có mấy cảnh sát.
Hiện tại thật ra Trương Long có chút buồn bực, phu thê Quan Vũ bị tai nạn bỏ mình, tuy thoạt nhìn đây chỉ là một vụ tai nạn giao thông bình thường, nhưng vì thân phận người chết không bình thường, trong cục vẫn để Trương Long đích thân dẫn người đến điều tra. Mà Trương Long cũng nhận được tin tức, nữ nhi của Quan Vũ Quan Tiểu Nguyệt đã xuống máy bay tới sân bay, cho nên hắn ta mới dẫn theo hai người đến, chuẩn bị đưa Quan Tiểu Nguyệt tới cục cảnh sát. Nào biết được, hắn ta vừa tới sân bay, đột nhiên Hạ Mạt và Tequila lại xông ra, nói gì mà vụ án này là do nàng chịu trách nhiệm.
Sau đó, Trương Long lại tới đây, thấy được Hạ Chí, hắn ta thật sự buồn bực, xem ra vụ án này thật sự do Hạ Mạt chịu trách nhiệm.
"Quan tiểu thư, ta là cảnh sát tổ đặc án thuộc cục cảnh sát thành phố Thanh Cảng, ta tên Tequila, hiện tại, vụ tai nạn xe của phụ thân ngươi đang do chúng ta điều tra, chúng ta cần ngươi theo chúng ta tới cục cảnh sát trước." Tequila đã đi tới trước mặt Quan Tiểu Nguyệt, "Mặt khác, phụ mẫu ngươi..."
Tequila nói đến đây lại dừng lại một chút, ngữ khí ôn hòa hơn: "Quan tiểu thư, phụ mẫu ngươi cũng đang ở cục cảnh sát, ta nghĩ hẳn ngươi rất muốn gặp bọn họ một lần."
"Được, ta tới cục cảnh sát." Rốt cục Quan Tiểu Nguyệt cũng mở miệng, hiển nhiên, đối với nàng, muốn đưa ra một quyết định thật sự rất khó, nhưng thật ra tới cục cảnh sát là chuyện không cần nàng phải quyết định.
Mà quan trọng hơn là nàng biết ý của Tequila, hẳn lúc này, di thể của phụ mẫu nàng đều được đưa đến cục cảnh sát, cho dù phụ mẫu nàng đã không còn trên nhân thế, nhưng nàng vẫn phải đi gặp mặt bọn họ.
"Long cảnh quan, Tiểu Nguyệt còn chưa đầy mười tám tuổi, nàng chưa thành niên, các ngươi không thể trực tiếp đưa nàng tới cục cảnh sát như vậy." Lúc này Lưu Phương Phương đứng bên cạnh tiếp lời, hiển nhiên nàng cũng không muốn để Quan Tiểu Nguyệt tới cục cảnh sát.
"Lão sư của Quan Tiểu Nguyệt - Hạ Chí lão sư - sẽ theo nàng tới cục cảnh sát, nếu các ngươi muốn đi, chúng ta cũng sẽ không ngăn cản." Tequila nhìn Lưu Phương Phương, trong ánh mắt như có vẻ chán ghét, hiển nhiên Độc Tâm Thuật của nàng đã đọc được một ít gì đó từ trong đầu Lưu Phương Phương, chỉ có điều Tequila không tiện nói ra trước mặt mọi người.
"Tiểu Nguyệt du học ở nước ngoài, lấy đâu ra lão sư trong nước?" Quan Sơn có vẻ rất bất mãn, hắn ta nghĩ thế nào cũng không thông, vì sao đột nhiên Hạ Chí này lại xông ra?
"Quan Tiểu Nguyệt đồng học, đi thôi." Tequila lười để ý tới Quan Sơn, chỉ nói với Quan Tiểu Nguyệt.
"Nhị ca, tứ ca, đại biểu tỷ, ta đã quyết định tới cục cảnh sát, các ngươi cũng có thể đi theo ta." Quan Tiểu Nguyệt mở miệng nói, hiện tại, thoạt nhìn nàng đã tỉnh táo hơn rất nhiều, giọng nói đã không còn nghẹn ngào như trước.
Quan Tiểu Nguyệt nói xong lại cầm lấy vali của mình, bước chân nhấc lên, hiển nhiên nàng đã không quan tâm mấy người Lưu Phương Phương này có đồng ý hay không.
"Chờ một chút." Một giọng nói lại vang lên, Hạ Chí lại mở miệng lần nữa.
"Thế nào? Hạ Chí, ngươi còn muốn ngăn cảnh sát sao?" Quan Hà ở đó cười lạnh, trong lòng lại ước gì Hạ Chí có thể gây sự với cảnh sát.
"Không có đầu óc cút sang một bên!" Hạ Chí hơi không kiên nhẫn đưa mắt nhìn Quan Hà.
"Hạ Chí, miệng mồm ngươi sạch sẽ chút cho lão tử... Ách!" Quan Hà còn chưa dứt lời, đã đau tới hừ một tiếng, té trên mặt đất.
Đám người bốn phía ngẩn người, mỗi người đều có thể thấy rõ ràng, vừa rồi Hạ Chí một cước đạp ngã Quan Hà. Phải biết rằng, hiện tại còn có cảnh sát ở đây, mà cho dù không có cảnh sát, nơi này là sân bay, đánh nhau trong sân bay nửa phút sau chắc chắn sẽ bị bảo vệ đuổi ra ngoài.
"Cảnh quan, hắn đánh người!" Quan Sơn lập tức mở miệng, "Các ngươi xem, đây là loại lão sư gì? Nhanh bắt hắn lại."
Trương Long nhìn Hạ Mạt, lại phát hiện Hạ Mạt không có chút phản ứng nào, sau đó, Trương Long cũng thu hồi tầm mắt, làm như cái gì cũng không biết.
"Cảnh sát các ngươi bị gì vậy? Ở đây có kẻ đánh người, các ngươi không thấy sao?" Lưu Phương Phương cũng không nhịn được.
Những người vây xem cũng cảm thấy ù ù cạc cạc, vì sao những cảnh sát này lại đều làm như không thấy?
"Lưu tiểu thư, có việc gì đến cục cảnh sát lại nói, dù sao thì Hạ lão sư cũng sẽ tới cục cảnh sát." Rốt cục Trương Long cũng mở miệng nói một câu, hắn ta thật sự muốn bắt Hạ Chí lại, nhưng vấn đề nằm ở chỗ hắn ta không dám làm vậy.
"Thật không cách nào nói chuyện với kẻ không có đầu óc, ra tay là biện pháp giải quyết tốt nhất." Lúc này Hạ Chí hờ hững nói một câu, sau đó hắn đưa túi sách trong tay cho Quan Tiểu Nguyệt, "Đi thay quần áo, trang điểm trên mặt cũng rửa đi."
"Hạ lão sư..." Quan Tiểu Nguyệt nhìn Hạ Chí, có chút ù ù cạc cạc, hiện tại nàng còn chưa rõ vị lão sư đột nhiên nhô ra là chuyện gì xảy ra, cũng không biết người này có đáng tín nhiệm hay không. Trên thực tế, tới bây giờ nàng còn chưa biết nên tin người nào. Trong tiềm thức, nàng càng tin tưởng nữ cảnh sát Tequila này.
"Ngươi định mang bộ mặt này đi gặp phụ mẫu ngươi sao?" Hạ Chí ngắt lời Quan Tiểu Nguyệt, giọng điệu có vẻ hơi nghiêm khắc.
Quan Tiểu Nguyệt ngẩn ngơ, sau đó yên lặng tiếp nhận túi sách.
Mà đám người bốn phía cũng cảm thấy lời Hạ Chí nói cũng không phải không có đạo lý, nhìn bộ dạng hiện tại của Quan Tiểu Nguyệt, không nói đến cách ăn mặc trên người nàng, chỉ riêng gương mặt vừa khóc xong của nàng đã có chút dọa người, đúng là cần sửa sang lại một chút.