Chương 307: Mua cho hắn cái xấu nhất (1)
"Mua gì? Không phải là Lamborghini kia đấy chứ?" Hàn Tiếu có chút tò mò, "A? Ngươi đang tìm Nokia? Nokia có dòng điện thoại cao cấp tên gì... A?"
Hàn Tiếu nhất thời trợn tròn mắt, vị Thu đại tiểu thư này đang làm gì vậy? Điện thoại lão nhân? Nàng lại có thể tìm Nokia lão nhân(1)?
(1) Điện thoại lão nhân: các kiểu điện thoại cổ lỗ sĩ chuyên dành cho người cao tuổi, chỉ có chức năng nghe gọi nhắn tin như Nokia 1280 chẳng hạn…
"Thu đại tiểu thư, ngươi muốn mua một chiếc điện loại lão nhân tặng Hạ đại soái ca?" Rốt cục Hàn Tiếu cũng không nhịn được hỏi, họa phong này hoàn toàn không đúng, một giây trước, Thu Đồng còn đang xem mấy loại điện thoại di động rất đắt, vì sao thoáng cái đã nhảy đến xem dòng điện thoại dành cho người già rồi?
Cho dù không mua loại đắt tiền cũng không đến mức mua cho Hạ Chí một cái điện thoại dành cho người cao tuổi chứ?
"Không sai, ta định mua một chiếc điện thoại lão nhân, còn phải mua loại xấu nhất!" Trong giọng nói của Thu Đồng ít nhiều gì cũng có chút giận dỗi, "Aiz, Tiếu Tiếu, ngươi xem giúp ta đi, trong số những chiếc điện thoại lão nhân này chiếc nào xấu nhất?"
"Thu đại tiểu thư, lẽ nào đây là phương thức khoe tình cảm kiểu mới sao?" Hàn Tiếu có chút cạn lời, "Đừng quên ở đây còn có một con cẩu độc thân, các ngươi có thể đừng làm như vậy không?"
"Quỷ mới khoe tình cảm với tên hỗn đản kia!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, "Ai kêu hắn nhất định muốn ta mua điện thoại cho hắn, ta sẽ mua cho hắn cái xấu nhất!"
"Vậy ngộ nhỡ Hạ đại soái ca không muốn chiếc di động này thì sao?" Hàn Tiếu không nhịn được hỏi, nàng cảm thấy kiểu gì Hạ Chí cũng sẽ không dùng điện thoại lão nhân.
"Hắn dám không cần, ta sẽ dùng di động đập hắn!" Thu Đồng hừ một tiếng, "Dù sao thì ta cũng nghe nói Nokia có thể đập quả óc chó, ta sẽ đập đầu hắn như đập quả óc chó!"
"Ách, Thu đại tiểu thư, ngươi là hào môn khuê tú, từ lúc nào đã trở nên bạo lực như vậy?" Hàn Tiếu ngẩn ngơ, sau đó nàng bày ra vẻ mặt bừng tỉnh, "Không cần trả lời, ta hiểu, nhất định là Hạ đại soái ca đã truyền nhiễm một phần gien bạo lực của hắn cho ngươi."
"Này, Tiếu Tiếu, ta kêu ngươi xem giúp ta xem chiếc điện thoại nào xấu nhất, ngươi nói nhiều như vậy làm gì?" Thu Đồng bất mãn, trong lòng lại thầm nói, chẳng lẽ nàng đã trở nên bạo lực thật sao?
"Không cần xem, cái nào cũng xấu, ngươi có thể mua cái rẻ nhất." Hàn Tiếu thuận miệng nói.
"Có lý lắm, không thể lãng phí tiền." Thu Đồng lẩm bẩm, Hàn Tiếu đứng bên cạnh lại có chút cạn lời, vị Thu đại tiểu thư này dẫu gì cũng là phú hào trăm ức, có thể cảm thấy di động hơn trăm tệ là lãng phí sao?
"Tên hỗn đản kia hẳn sẽ không thích, không thích thì để chính hắn tự mua đi." Thu Đồng lại lẩm bẩm, "Đừng mơ ta mua cho hắn cái đẹp mắt."
Nghe nói như thế, Hàn Tiếu lại cảm thấy mình đã hiểu, đây là hai người đang tán tỉnh nhau, cách khoe tình cảm thật đa dạng.
Cục cảnh sát thành phố, Hạ Chí dẫn theo Quan Tiểu Nguyệt đi thẳng tới phòng làm việc của Hạ Mạt.
"Ngươi ngồi chờ ở đây một lát." Hạ Chí nói với Quan Tiểu Nguyệt: "Đợi chút nữa ta lại dẫn ngươi đi gặp phụ mẫu ngươi."
"Được, Hạ lão sư." Quan Tiểu Nguyệt gật đầu, đồng thời lại không tự chủ được mà đưa mắt nhìn Hạ Mạt, nàng đã mơ hồ cảm giác được, Hạ lão sư và vị nữ cảnh sát gợi cảm này có quan hệ không tầm thường.
Quan Tiểu Nguyệt ngồi xuống, sau khi nàng phát hiện tài xế xe taxi cũng là sát thủ, nàng lại càng tín nhiệm Hạ Chí hơn một chút, mà hiện tại, cả người nàng còn có chút mờ mịt, cho nên nàng càng muốn tiếp nhận sự sắp xếp của Hạ Chí.
Hạ Chí cũng ngồi xuống, lại ngồi đối diện bàn làm việc của Hạ Mạt, sau đó hắn cứ nhìn Hạ Mạt như vậy. Mà lúc này, Hạ Mạt cũng mới vừa ngồi trở lại vị trí của mình, sau đó lại cúi đầu xem máy vi tính, căn bản không quan tâm Hạ Chí.
Chỉ thoáng chốc, trong văn phòng đã trở nên rất an tĩnh, Quan Tiểu Nguyệt đang cầm điện thoại di động lên mạng, nàng tiếp tục xem tư liệu về Hạ Chí, mà Hạ Mạt cũng đang dùng máy vi tính lên mạng. Về phần Hạ Chí, hắn lại cứ nhìn chằm chằm Hạ Mạt như vậy.
Ba phút trôi qua.
Hạ Mạt ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Hạ Chí: "Không nên nhìn chằm chằm ta!"
"Ta chỉ cảm thấy hiếu kỳ, vào lúc không bắt tội phạm, ngươi sẽ làm gì?" Hạ Chí vẫn nhìn chằm chằm Hạ Mạt như cũ, "Trước đây ta vốn không rõ, những lúc ngươi ẩn núp rốt cục ngươi đang làm gì?"
"Chuyện không liên quan đến ngươi!" Hạ Mạt tức giận nói.
"Ngươi quá khó chịu." Hạ Chí lắc đầu, "Ngươi nên học tập ta, tìm chút chuyện thú vị để làm."
"Đi đùa giỡn nữ nhân như ngươi sao?" Hạ Mạt hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói có châm chọc rất rõ ràng, dường như nàng còn hơi bất mãn.
"Chuyện này cũng có thể." Hạ Chí bày ra vẻ mặt nghiêm túc, "Chẳng qua, nếu ngươi đi đùa giỡn nữ nhân có phải hơi không được bình thường không?"
"Có bệnh!" Hạ Mạt lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Thật ra mặc dù nữ nhân thích nữ nhân không được bình thường lắm, nhưng cũng không tính là nghiêm trọng tới mức có bệnh." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Ngươi có bệnh!" Lúc này, Hạ Mạt lạnh lùng phun ra ba chữ.
"À, có người nói buồn chán cũng là một loại bệnh." Hạ Chí gật đầu.
Hạ Mạt cúi đầu, tiếp tục xem máy vi tính, không để ý tới Hạ Chí nữa.
Rốt cục Hạ Chí cũng không tiếp tục nhìn chằm chằm Hạ Mạt, hắn quay đầu, hơi nhắm mắt lại, dựa vào trên ghế, một bộ nhắm mắt dưỡng thần.
Xấp xỉ chừng 10 phút sau, có tiếng bước chân truyền đến, Hạ Chí mở mắt, mà Quan Tiểu Nguyệt và Hạ Chí cũng đồng thời ngẩng đầu lên, là Tequila đi đến.
"Đã hiểu rõ tình huống rồi sao?" Hạ Mạt mở miệng hỏi.