Chương 308: Mua cho hắn cái xấu nhất (2)
"Sát thủ cũng không biết tình huống cụ thể, sau khi phát hiện mình thiếu chút nữa bị diệt khẩu hắn ta đã muốn từ bỏ, nhưng hắn ta không biết cố chủ là ai, không có giá trị gì." Tequila trả lời: "Quan Sơn, Quan Hà, Lưu Phương Phương đều biết rõ phu thê Quan Vũ sẽ chết, thậm chí bọn hắn đều biết phu thê Quan Vũ sẽ bị tai nạn xe, nhưng bọn hắn không đích thân xuống tay, chúng ta cũng không cách nào tìm được chứng cứ chỉ rõ bọn hắn là hung thủ sau màn, mà chuyện ba người bọn hắn biết cũng tương đối hữu hạn, ta còn chưa rõ nguyên nhân cái chết chân chính của phu thê Quan Vũ, nhưng có thể xác định, đây không chỉ là vấn đề tiền bạc."
"Giao sát thủ cho tổ trọng án, để bọn hắn xử lý, ba người Quan gia Lưu gia tạm thời giam lại rồi nói tiếp, chí ít cũng phải giam một ngày một đêm rồi lại nói." Hạ Mạt hờ hững hạ mệnh lệnh.
"Được." Tequila lại không chất vấn chút nào.
"Pháp y đã hoàn thành công việc rồi sao?" Hạ Mạt lại hỏi.
"Bọn hắn còn cần chừng hai giờ." Hiển nhiên Tequila đã từng đi hỏi.
"Đã hiểu, ngươi đi ra ngoài đi." Hạ Mạt mở miệng nói.
Tequila xoay người đi ra ngoài, Hạ Chí lại đột nhiên đứng dậy, lập tức đi theo ra ngoài.
"Chờ một chút." Trong hành lang, Hạ Chí gọi Tequila lại.
"Hạ lão sư, còn có việc sao?" Tequila xoay người nhìn Hạ Chí, trong khách khí lại kèm theo chút nghi hoặc.
"Sau khi việc khám nghiệm tử thi được hoàn thành, sắp xếp để thợ trang điểm tận lực trang điểm cho di thể phu thê Quan Vũ, mặc trang phục sạch sẽ cho bọn hắn." Hạ Chí chậm rãi nói.
"Đã hiểu rõ, ta sẽ sắp xếp thỏa đáng." Tequila gật đầu, mà sự cẩn thận tỉ mỉ của Hạ Chí lại để nàng một lần nữa cảm thấy hơi kinh ngạc.
Rất nhanh Tequila đã rời đi, mà Hạ Chí cũng quay trở về phòng làm việc của Hạ Mạt.
"Quan Tiểu Nguyệt, ngươi còn cần mấy giờ nữa mới có thể nhìn thấy phụ mẫu ngươi, hiện tại hơn năm giờ, hẳn ngươi cũng đói bụng, ta đưa ngươi ra ngoài ăn chút gì đó rồi trở về." Hạ Chí nói với Quan Tiểu Nguyệt.
"Hạ lão sư, ta… ta không muốn ăn." Quan Tiểu Nguyệt do dự một chút nói.
"Không muốn ăn cũng phải ăn." Trong giọng nói bình tĩnh của Hạ Chí có lực lượng không cho phép người kháng cự, "Trong mấy tháng tới, ngươi vẫn thường sẽ cảm thấy đau lòng, thậm chí là rất nhiều năm sau, ngươi vẫn sẽ vì chuyện hôm nay mà đau lòng. Nếu như mỗi lần ngươi đau lòng đều không ăn uống gì, vậy nói không chừng một tuần sau ngươi sẽ chết đói."
Sắc mặt Quan Tiểu Nguyệt hơi bất an, nhưng nàng vẫn đứng lên: "Vậy Hạ lão sư, ta đi ăn."
"Để túi sách lại đây đi." Giọng điệu của Hạ Chí dịu xuống một chút, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Hạ Mạt, "Ngươi có muốn đi ăn tối chung không?"
"Không đi!" Lời của Hạ Mạt vẫn đơn giản dứt khoát như vậy.
"Ta mời ngươi ăn cua đồng." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Không ăn!" Hạ Mạt lạnh lùng trả lời.
"À, vậy tự ta đi ăn." Hạ Chí xoay người đi ra phía ngoài.
Quan Tiểu Nguyệt đi theo ra, trong lòng đã có cảm giác cổ quái, sao hai người này nhìn như đang liếc mắt đưa tình?
Rất nhanh Hạ Chí và Quan Tiểu Nguyệt đã đi tới cửa cục cảnh sát, đang lúc bọn hắn chuẩn bị đi ra ngoài, một nam nhân chừng ba mươi tuổi lại bước đến, Hạ Chí liếc nhìn nam nhân kia một cái, trong mắt xuất hiện một tia kỳ dị, nhưng một giây sau, ánh mắt của hắn đã khôi phục bình thường, nhịp bước dưới chân cũng không dừng lại, trực tiếp ra khỏi cục cảnh sát.
Quét bốn phía chung quanh cửa cục cảnh sát, Hạ Chí quay đầu nhìn về phía Quan Tiểu Nguyệt: "Ta biết ngươi không ăn được bao nhiêu, bên kia có một tiệm cháo hải sản, còn có một tiệm mì thịt bò, ngươi muốn ăn gì?"
"Hạ lão sư, đi tới tiệm mì thịt bò đi." Quan Tiểu Nguyệt hơi do dự một chút rồi nói ra, khi ăn ở nước ngoài, nàng vẫn luôn không quá quen thuộc, mà khi Hạ Chí nói đến mấy chữ thịt bò, nàng phát hiện đột nhiên mình lại cảm thấy hơi thèm ăn, nàng thật sự rất hoài niệm món mì thịt bò này, khi ăn ở nước ngoài nàng luôn cảm thấy mùi vị có chút không đúng.
Tiệm mì thịt bò cách cục cảnh sát 200m, khi Hạ Chí và Quan Tiểu Nguyệt đi vào trong tiệm, nam nhân chừng ba mươi tuổi trước đó cũng vừa lúc gõ cửa phòng làm việc của Hạ Mạt.
"Vào đi!" Giọng nói lạnh như băng của Hạ Mạt truyền ra từ bên trong, cửa phòng cũng không khóa, mà đương nhiên nam nhân kia cũng lập tức đi vào.
"Xin hỏi ngươi là Hạ Mạt cảnh quan sao?" Nam nhân này vừa nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ của Hạ Mạt, trong mắt như thoáng qua một tia sáng kỳ dị, mà thoạt nhìn, ngữ khí của hắn ta còn rất khách khí.
"Ta là Hạ Mạt." Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn hờ hững như cũ, "Chuyện gì?"
"Hạ cảnh quan, ta là bác sĩ, ta tới báo án." Nam nhân tự xưng bác sĩ lập tức nói: "Ta mở một phòng khám, gần đây ta phát hiện, phòng khám của ta có mấy bệnh nhân, dường như bọn hắn đều bị cùng một loại bệnh. Thoạt nhìn bọn hắn không sao, nhưng sau đó đều đột nhiên bệnh chết."
"Ta là cảnh sát, không phải bác sĩ." Hạ Mạt lạnh lùng nói.
"Hạ cảnh quan, ta hoài nghi có người mưu sát bọn họ." Bác sĩ mở miệng nói.
"Vậy ngươi biết ai là hung thủ sao?" Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn lạnh băng như cũ.
"Biết." Bác sĩ gật đầu, sau đó, đột nhiên trên mặt hắn ta xuất hiện biểu tình quái dị, "Hung thủ, chính là ta."
Vẻ mặt bác sĩ đột nhiên trở nên rất đắc ý, thoạt nhìn dường như hắn ta còn có chút phấn khởi: "Hạ cảnh quan, ta nghe nói ngươi đang điều tra nguyên nhân cái chết của mấy người kia, nhất định ngươi không nghĩ tới, thật ra ta chính là hung thủ, hơn nữa ta còn dám trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt ngươi? Ha ha ha..."
Bác sĩ cười quái dị, tiếng cười không lớn nhưng nghe lại hết sức quỷ dị.